Ánh nắng sáng hôm sau không thể xua tan được bầu không khí nặng nề, ngột ngạt bao trùm ngôi nhà họ Trần. Đối với An, đó là một buổi sáng đầy thử thách. Anh đã thất bại ngay trong lời hứa đầu tiên của mình – anh đã ra khỏi phòng tối qua, cố ý tìm kiếm Vy. Nhưng cô đã nhanh chóng rời đi sau cuộc chạm mặt thoáng qua.
Sáng nay, Vy xuất hiện trong vai trò mới: con dâu trưởng. Cô mặc một chiếc váy linen màu be nhã nhặn, mái tóc búi gọn gàng, đang chăm sóc bồn hoa lan mà mẹ An yêu quý. Cô làm mọi thứ thật tự nhiên, từ pha trà cho bố, chuẩn bị bữa sáng cho Hùng, đến việc hỏi han mẹ chồng về các công thức nấu ăn gia đình. Sự hoàn hảo đó lại càng khiến An cảm thấy xa cách.
An xuống bếp, cố gắng lờ đi sự hiện diện của cô. Anh tìm kiếm cốc cà phê quen thuộc, nhưng Vy đã đứng sẵn đó, đặt cốc cà phê đen nóng hổi trước mặt anh.
"Em thường uống cà phê đen, không đường," cô nói, giọng điệu chuyên nghiệp, giữ một khoảng cách hoàn hảo. "Anh Hùng đã nói với chị."
An nhướng mày. Anh trai anh đã cẩn thận đến mức nói với vợ mới về thói quen cà phê buổi sáng của em trai. Điều này khiến anh cảm thấy khó chịu.
"Cảm ơn," anh đáp cụt lủn, cầm cốc cà phê lên. Nhiệt độ của chiếc cốc khiến ngón tay anh nóng ran, nhưng sự lạnh nhạt trong lòng anh lại càng tăng thêm.
"Không có gì, em chồng." Vy mỉm cười, một nụ cười xã giao lạnh lùng.
An ngẩng đầu. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng tìm kiếm dấu vết của cô gái bướng bỉnh đã từng gọi anh là "người yêu tệ nhất của em" mỗi khi giận dỗi. Nhưng anh chỉ thấy một bức tường kiên cố.
"Vy, chị không cần phải làm những việc này đâu," An nói, hạ giọng xuống để tránh bị bố mẹ nghe thấy. "Có người giúp việc lo rồi."
"Dù sao chị cũng là dâu mới. Chị muốn làm quen với căn nhà, và cả gia đình này nữa," Vy đáp, ánh mắt cô chạm vào chiếc tủ lạnh, tránh né sự đối diện của anh. "Anh Hùng rất yêu thương bố mẹ. Chị muốn trở thành người vợ, người con dâu mà anh ấy có thể tự hào."
Lời nói này của Vy như một lời tuyên bố, một rào cản được dựng lên giữa hai người. An hiểu: cô đang khẳng định sự lựa chọn của mình.
Trong suốt bữa sáng, Vy cư xử hoàn hảo. Cô quan tâm đến bố mẹ chồng, hỏi Hùng về công việc. An ngồi đối diện cô, mỗi cử động của Vy đều lọt vào tầm mắt anh: cách cô nhấp trà, cách cô mỉm cười khi Hùng nắm tay cô dưới bàn.
Sau bữa ăn, Hùng phải đi làm. Anh ôm Vy một cái. "Tối anh về sớm nhé. Em cứ nghỉ ngơi đi."
"Vâng, anh đi làm vui vẻ." Vy tiễn anh ra cửa.
Khi Vy quay lại, cô lại bắt gặp ánh mắt của An. Anh đang dựa vào khung cửa phòng khách, quan sát cô. Sự căng thẳng trở lại ngay lập tức.
"Anh ấy yêu chị rất nhiều," An nói, giọng anh trầm hơn. "Anh ấy luôn là người như vậy, chu đáo và chân thành."
Vy dừng lại, từ từ tiến về phía anh. "Chị biết. Đó là lý do chị quyết định lấy anh ấy."
"Thật sao?" An khẽ cười, một nụ cười đầy châm biếm. "Hay là bởi vì anh ấy có thể cho chị một cuộc sống ổn định mà em đã không thể?"
Vy thoáng chút giận dữ. "An, em đang nói gì vậy? Chị là vợ của anh Hùng. Chị không có nghĩa vụ phải giải thích với em về bất cứ điều gì."
"Nhưng chị có nghĩa vụ phải sống trong ngôi nhà này, Vy," An tiến lại gần, thu hẹp khoảng cách. "Mỗi góc nhà, mỗi căn phòng đều có thể là nơi em đã từng hôn chị. Chị có chắc là chị có thể quên hết không?"
Vy lùi lại một bước, chạm vào bức tường lạnh. An nhận thấy sự dao động trong mắt cô.
"Chị đang dọn dẹp phòng làm việc. Anh Hùng nói em có một vài hộp đồ cũ cần chuyển ra ngoài," Vy cố gắng đổi đề tài, giọng cô hơi lạc đi. "Chị sẽ sắp xếp giúp em."
"Không cần," An nói thẳng. "Đồ của em, em tự lo. Đặc biệt là những kỷ vật cá nhân."
"Đồ cá nhân?" Vy hơi nhếch môi. "Em sợ chị nhìn thấy gì sao?"
An không đáp, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Chiều hôm đó, Vy bắt đầu dọn dẹp. An cố ý đi làm muộn để tránh mặt, nhưng khi anh trở về vào buổi tối, anh bắt gặp Vy đang ở trong phòng làm việc của anh.
Căn phòng ngập tràn mùi hương của Vy – một sự pha trộn giữa hương nước hoa thoang thoảng và mùi phấn rôm quen thuộc trên da cô. Nó khiến An gần như choáng váng.
Vy đang cầm một chiếc hộp các-tông cũ kỹ. Đó là hộp chứa những thứ lãng mạn, vụng về của thời yêu nhau: vé xem phim, thư tay, và những bức ảnh polaroid.
"Chị đã tìm thấy cái này," Vy nói, giọng cô khàn đi. Cô đưa ra một chiếc áo len màu xanh đã cũ, một món quà An tặng cô ngày sinh nhật năm mười tám tuổi.
An bước vào phòng, đóng sập cửa lại. Tiếng động lớn khiến Vy giật mình.
"Đừng chạm vào đồ của em," An ra lệnh, giọng đầy căng thẳng. Anh nhanh chóng tiến đến, nắm lấy chiếc hộp từ tay cô.
"Chị xin lỗi. Chị không cố ý lục lọi. Chỉ là..." Vy lúng túng. "Anh Hùng nói em nên vứt bớt đồ đạc không cần thiết đi."
"Chiếc áo này có cần thiết không, Vy?" An buông hộp xuống, giữ chặt chiếc áo trong tay. Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt như lửa đốt. "Nó có cần thiết không khi nó chứa đựng tất cả hơi ấm của em? Em đã từng khóc vì nó bị rách, và em không bao giờ bỏ nó đi được."
Vy im lặng, cô cúi gằm mặt. An thấy gò má cô đang ửng đỏ.
Anh tiến thêm một bước. Không gian trong phòng làm việc vốn đã chật, giờ đây càng trở nên ngột ngạt. Vy lùi lại cho đến khi lưng cô chạm vào giá sách.
"Chị là vợ của anh Hùng. Chị là chị dâu của em," Vy thì thầm, giọng cô yếu ớt như một lời cầu xin.
An ghé sát lại, chỉ cách mặt cô một hơi thở. Mùi hương quen thuộc từ Vy lại xộc vào khứu giác anh, một mùi hương mà anh đã từng ngủ say trong đó suốt nhiều năm.
"Vậy chị có muốn em chứng minh cho chị thấy sự khác biệt giữa một người em chồng và một người yêu cũ không?" An thì thầm, giọng anh mang theo sự thách thức. Anh đưa tay lên, ngón cái miết nhẹ vào chiếc cổ áo sơ mi linen của cô.
Hành động này, dù không thô bạo, lại đầy tính chiếm hữu và gợi cảm. Nó vượt qua ranh giới của một người em chồng.
Vy nhắm mắt lại, cô không dám chống cự. Trong khoảnh khắc đó, cô biết, rào cản mà cô cố gắng xây dựng đã bị An phá vỡ chỉ bằng một cái chạm tay.
"Đừng," Vy khẽ thốt lên. "Làm ơn, đừng An."
"Đừng làm gì?" An buông tay ra, nhưng ánh mắt anh vẫn khóa chặt lấy cô. "Đừng nói về quá khứ? Hay đừng để em... nhớ lại cảm giác của chị?"
Vy mở mắt, cô thở dốc. Cô đẩy An ra bằng cả hai tay, sự sợ hãi và tức giận bùng lên.
"Ra khỏi phòng em ngay!" Cô gần như hét lên. "Nếu không, chị sẽ nói với anh Hùng về chuyện này!"
An mỉm cười, một nụ cười nửa vời. "Chị sẽ nói gì, Vy? Rằng em đã giúp chị dọn dẹp, và chị cảm thấy không thoải mái? Hay chị sẽ nói với anh ấy rằng, chị vẫn còn sợ em?"
An quay lưng bỏ đi, để lại Vy một mình trong căn phòng đầy đồ đạc cũ và mùi hương ám ảnh. Anh biết, chiến thắng đầu tiên đã thuộc về anh. Sự căng thẳng giữa họ đã được thiết lập. Và đây chỉ là sự khởi đầu.