Lời thách thức của An đã đẩy Vy vào chân tường. Cô hiểu rõ, An sẽ không dừng lại cho đến khi anh ta đạt được mục đích: nhìn thấy sự sụp đổ của cô. Việc Hùng đã bắt đầu nghi ngờ càng khiến cô phải hành động dứt khoát.
Đêm đó, Vy không thể ngủ. Cô nằm cạnh Hùng, cố gắng điều hòa hơi thở của mình. Cô quyết định: cô phải chấm dứt trò chơi này, nhưng để làm được điều đó, cô cần phải đối mặt với An một lần cuối cùng, và đưa ra một sự "trao đổi" không thể chối từ.
Khoảng 1 giờ sáng, Vy nhẹ nhàng rời giường. Cô khoác hờ chiếc áo choàng lụa, bước chân không tiếng động xuống tầng dưới. Cô biết An sẽ vẫn làm việc. Anh luôn là người của màn đêm.
Phòng làm việc của An vẫn sáng đèn. Cô gõ cửa khẽ và bước vào, không chờ đợi sự cho phép.
An ngước lên, ánh mắt anh ngay lập tức trở nên sắc bén và đầy mong đợi. Anh biết cô đến vì chuyện gì.
"Em đã nghĩ chị sẽ xuống đây," An nói, anh đứng dậy, tắt máy tính. "Ngồi đi, chị dâu."
Vy không ngồi. Cô đứng ngay giữa phòng, đối diện với anh. Ánh đèn bàn rọi vào khuôn mặt Vy, làm nổi bật sự mệt mỏi và quyết tâm.
"Em muốn gì, An?" Vy hỏi thẳng. "Em muốn chị thú nhận rằng chị vẫn nhớ em? Rằng sự ổn định này đang bóp nghẹt chị?"
An bước chậm rãi về phía cô. "Em muốn sự thật, Vy. Sự thật mà cả hai chúng ta đều biết, nhưng không ai dám nói ra."
"Được. Chị sẽ cho em sự thật," Vy hít một hơi sâu. "Sự thật là... chị đã rất yêu em. Sự thật là, thỉnh thoảng, chị vẫn nhớ những đêm chúng ta đã ở bên nhau. Sự thật là, cái chạm của em... khiến chị cảm thấy sợ hãi."
Cô dừng lại, ánh mắt cô không hề né tránh. An lắng nghe, sự chiếm hữu trong mắt anh ngày càng sâu.
"Và đây là điều kiện của chị," Vy tiếp tục, giọng cô run lên vì sự dũng cảm mà cô đang cố gắng thể hiện. "Chị cho em khoảnh khắc này. Khoảnh khắc chị thừa nhận tất cả những gì em muốn nghe. Sau đó, em phải hứa với chị, em sẽ dừng lại. Em sẽ trở thành người em chồng mẫu mực, không có lời nói ẩn ý, không có cái chạm lén lút nào nữa. Em sẽ để chị và anh Hùng được yên."
An đứng trước mặt cô. Khoảng cách giữa họ gần đến mức Vy có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh. Anh không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt cô.
"Sự trao đổi này... không công bằng, Vy," An thì thầm. "Chị cho em lời nói, và chị lấy đi tất cả hành động của em."
"Vậy em muốn gì?" Vy thách thức. "Em muốn cả hai chúng ta phải bị hủy hoại sao?"
An đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má cô. Cái chạm này, khác với những lần trước, mang sự mềm mại và cầu xin.
"Em không muốn hủy hoại chị, Vy," An nói, giọng anh trầm ấm, chứa đầy sự tiếc nuối và khao khát. "Em chỉ muốn một lời tạm biệt thật sự. Một lời tạm biệt mà ba năm trước chúng ta không có được."
Anh nghiêng người xuống. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào môi cô. Vy biết điều gì sắp xảy ra.
"Cho em một phút, Vy. Chỉ một phút," An cầu xin. "Chỉ một khoảnh khắc để em có thể mang theo nó và sống với lời hứa của chị."
Vy cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Cô biết nụ hôn này là sai lầm, là sự vượt rào cấm kỵ không thể tha thứ, nhưng lời cầu xin của An, sự khao khát tuyệt vọng trong mắt anh, đã đánh gục hoàn toàn ý chí của cô.
Cô nhắm mắt lại.
Sự chấp thuận không lời này là tất cả những gì An cần.
An áp môi mình vào môi Vy. Nụ hôn không hề thô bạo, mà đầy hoài niệm và nuối tiếc. Nó là một lời chào, một lời xin lỗi, và một lời tạm biệt của mối tình đầu. Môi anh lạnh lẽo nhưng nhanh chóng trở nên ấm nóng, mang theo hương vị cà phê và bạc hà quen thuộc.
Vy không chống cự. Cô để mặc bản thân mình chìm vào cảm giác quen thuộc đó. Mọi ký ức của những đêm nóng bỏng ba năm trước ùa về. Ngay cả khi cô là vợ người khác, nụ hôn này, sự thân mật này, vẫn thuộc về An.
Nụ hôn kéo dài, mãnh liệt nhưng ngắn ngủi. Nó là sự xác nhận cho mọi căng thẳng, mọi lời nói ẩn ý, mọi cái chạm lén lút mà họ đã trao nhau trong mười chương truyện vừa qua.
Khi An buông Vy ra, cả hai đều thở dốc. Mắt Vy đẫm nước. Cô không khóc vì đau khổ, mà vì sự giải thoát và tội lỗi không thể nào gột rửa được.
"Đủ rồi," Vy thầm thì, cô dùng hết sức lực để đẩy nhẹ anh ra. "Lời tạm biệt đã xong. Em phải giữ lời hứa."
An nhìn cô, ánh mắt anh chứa đầy sự thỏa mãn và đau đớn. Anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào môi Vy, như thể đang khắc ghi nụ hôn này vào trí nhớ.
"Được, Vy," An nói. Giọng anh run lên vì xúc động. "Em hứa. Em sẽ không bao giờ chạm vào chị nữa. Chị đã là chị dâu của em. Em sẽ là người em chồng tốt nhất của chị."
An lùi lại một bước, anh cúi đầu xuống.
"Giờ thì... chị về phòng đi. Anh Hùng sắp dậy rồi đấy."
Vy quay lưng lại, vội vàng bước ra khỏi phòng. Cô không dám nhìn lại An. Cô biết, cô đã đánh đổi sự trong sạch của mình để mua lấy sự bình yên cho cuộc hôn nhân.
An đứng lại một mình trong phòng. Anh đưa tay lên che mắt. Anh đã có được Vy, dù chỉ là một khoảnh khắc cấm kỵ. Nhưng sự chiến thắng này lại mang theo một vị đắng. Anh đã thề sẽ buông tay, nhưng nụ hôn đó, thay vì là lời tạm biệt, lại là một khởi đầu mới, một ngọn lửa cấm kỵ không bao giờ tắt.