chị dâu qua ở nhờ và cái kết !

Chương 1: Chuyến Ghé Thăm Không Mong Muốn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự Sắp Đặt Bất Đắc Dĩ

Cánh cửa gỗ sồi nặng nề mở ra, không phải bởi bàn tay quen thuộc của anh trai, mà là của Nguyệt, chị dâu anh.

Tuấn khẽ nhíu mày. Anh đã cố gắng giữ cho căn nhà này luôn có không khí của người độc thân suốt hai năm qua – gọn gàng nhưng lạnh lẽo, không có quá nhiều đồ đạc cá nhân. Nhưng sự xuất hiện của Nguyệt, với hai chiếc vali lớn và một chiếc hộp đựng đầy nến thơm cùng sách, ngay lập tức phá vỡ sự cân bằng giả tạo đó.

"Em xin lỗi vì sự bất tiện, Tuấn," Nguyệt nói khẽ, giọng cô vẫn mang chút mệt mỏi sau chuyến đi dài. "Bố mẹ bảo chị ở đây một thời gian cho tiện công việc. Chị sẽ cố gắng không làm phiền em."

Cô ngước lên, và ánh mắt Tuấn chạm phải đôi mắt Nguyệt. Không còn vẻ rạng rỡ, sắc sảo như người phụ nữ từng là biểu tượng của sự thành công và kiêu hãnh của anh trai. Thay vào đó là một vẻ mỏng manh, ẩn chứa sự cô độc mà anh chưa từng thấy. Nguyệt năm nay đã ba mươi tư, hơn anh bốn tuổi, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô lại trông trẻ hơn và dễ tổn thương hơn bao giờ hết.

"Không sao, chị dâu. Dù sao đây cũng là nhà của anh chị," Tuấn đáp, cố gắng giữ giọng nói bình thản nhất. Anh không nhắc đến từ "ly thân", thứ đã treo lơ lửng giữa họ như một tảng đá suốt mấy tháng qua. "Phòng của chị vẫn như cũ, em đã dọn dẹp rồi."

Tuấn lùi lại, để Nguyệt bước vào. Anh thấy rõ sự ngại ngùng của Nguyệt khi cô đặt chân lên sàn nhà quen thuộc. Cô không còn là vợ của anh trai, nhưng cũng không phải người xa lạ. Cô là một biểu tượng của quá khứ, và giờ đây, cô sẽ sống trong căn phòng kế bên phòng anh.

Căn Phòng Kề Bên và Mùi Hương Mới

Đêm đầu tiên, Tuấn nằm trên giường, không tài nào ngủ được. Anh có thể nghe thấy tiếng va chạm nhỏ từ căn phòng bên cạnh: tiếng vali được kéo, tiếng chân bước nhẹ nhàng, rồi là tiếng nước chảy khe khẽ từ phòng tắm.

Bình thường, căn phòng này chỉ có sự im lặng của anh. Giờ đây, mỗi âm thanh đều trở nên cá nhân một cách đáng sợ.

Tuấn trở mình, cố gắng xua đi những hình ảnh không mời mà đến: Nguyệt đang cởi bỏ áo khoác, Nguyệt đang đứng dưới vòi sen. Anh tự mắng mình là đồ đồi bại. Anh là em chồng, cô là chị dâu! Giữa họ là một bức tường vô hình của lòng trung thành và ranh giới đạo đức.

Nhưng khi anh bước vào bếp vào sáng hôm sau, tất cả những lời tự nhủ đó đều tan biến.

Nguyệt đang đứng ở bếp, chỉ mặc một chiếc áo phông rộng rãi của anh trai anh và quần short lụa. Chiếc áo quá lớn, để lộ bờ vai trắng ngần và một phần xương quai xanh tinh tế. Cô đang pha cà phê, mái tóc dài xõa xuống sau gáy.

"Chào buổi sáng, Tuấn," cô quay lại, hơi bất ngờ. Nguyệt vội đưa tay chỉnh lại cổ áo, nhưng động tác đó chỉ càng khiến Tuấn chú ý hơn.

"Chào... chào chị dâu," Tuấn lắp bắp. Anh cảm thấy một luồng hơi nóng khó chịu chạy dọc sống lưng. Điều anh nhận ra không chỉ là trang phục của cô, mà là mùi hương — một loại nước hoa nhẹ nhàng, hòa quyện với mùi vani ấm áp từ cà phê, tạo nên một hỗn hợp quyến rũ lan tỏa khắp căn bếp.

Nguyệt là người phụ nữ trưởng thành, dĩ nhiên cô biết cách ăn mặc thoải mái khi ở nhà. Nhưng trong không gian hẹp này, sự thoải mái đó lại trở nên khiêu khích một cách cấm kỵ đối với Tuấn.

Sự Đụng Chạm Đầu Tiên và Ánh Mắt

Tuấn cố gắng quay lưng lại, tập trung vào việc lấy ngũ cốc.

"Tuấn, em giúp chị lấy cái lọ đường trên cao kia được không? Chị không với tới."

Nguyệt đứng ngay sát tủ bếp. Tuấn cao hơn Nguyệt gần một cái đầu. Anh thở dài, tiến lại gần cô. Không còn cách nào khác, anh phải ép sát vào lưng cô để vươn tay lên.

Cảm giác ấm nóng của cơ thể Nguyệt truyền qua lớp vải mỏng của chiếc áo thun. Mái tóc cô sượt qua cằm anh. Trong giây lát ngắn ngủi ấy, Tuấn cảm nhận được hơi thở dồn dập của chính mình, và có lẽ, cả của cô nữa. Mùi hương khi nãy giờ đây trở nên nồng nàn hơn bao giờ hết.

"Đây..." Tuấn đặt lọ đường xuống, lùi lại nhanh như bị điện giật.

"Cảm ơn em." Nguyệt cũng quay đi, khuôn mặt hơi đỏ ửng. Cô nhìn Tuấn, và lần này, ánh mắt cô không còn là sự mệt mỏi hay ngại ngùng, mà là một sự bối rối pha lẫn một tia tò mò mà Tuấn không thể lý giải.

Ánh mắt đó như một lời mời gọi thầm lặng, một sự chấp nhận vô thức rằng ranh giới đã bị dịch chuyển. Tuấn biết, với sự gần gũi đột ngột này, sự cấm kỵ giữa họ chỉ là vấn đề thời gian.

Anh tự hỏi: Chị dâu sẽ ở lại đây bao lâu? Và điều gì sẽ xảy ra khi bức tường cuối cùng trong căn nhà này sụp đổ?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×