chị dâu qua ở nhờ và cái kết !

Chương 2: Căn Phòng Kề Bên và Những Giấc Mơ Khó Nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự Im Lặng Đè Nén

Sau va chạm sáng hôm đó, bầu không khí trong căn nhà như đặc quánh lại. Tuấn và Nguyệt bắt đầu né tránh nhau một cách rõ rệt. Tuấn đi làm sớm hơn, về nhà muộn hơn. Nguyệt thì dành phần lớn thời gian trong phòng hoặc ở ngoài ban công.

Mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng chỉ cần họ vô tình chạm mặt ở hành lang, một cảm giác bỏng rát lại chạy dọc. Đó là sự căng thẳng giữa khao khát và lý trí, thứ áp lực mà Nguyệt, người trưởng thành và từng trải, cảm nhận rõ hơn Tuấn. Cô biết ranh giới đã bị vi phạm ngay từ giây phút Nguyệt đồng ý chuyển đến.

Đêm thứ ba, Tuấn không thể tập trung làm việc được. Anh đang ngồi trước máy tính trong phòng, nhưng tâm trí lại luôn bị âm thanh từ căn phòng bên cạnh kéo đi.

Tiếng dép đi lại nhẹ nhàng, tiếng mở tủ quần áo, và sau đó là tiếng Nguyệt hát khe khẽ một điệu nhạc cũ kỹ. Giọng cô trầm, ấm, như một lời thì thầm. Âm thanh đó, vốn nên là sự phiền toái, lại trở thành một giai điệu ru ngủ kích thích đối với Tuấn.

Anh tưởng tượng ra cô đang làm gì, đang mặc gì. Cô có đang đọc sách không, hay chỉ đơn giản là nằm trên giường, cảm thấy cô đơn như anh?

Tấm Rèm Mỏng và Bóng Hình Mơ Hồ

Phòng tắm của Nguyệt và phòng ngủ của Tuấn có chung một bức tường. Anh không thể nghe rõ, nhưng tiếng nước chảy từ vòi sen lại trở nên quá đỗi sống động trong sự tĩnh mịch của đêm khuya.

Tuấn cố gắng ép mình nhìn vào màn hình máy tính, nhưng sự tò mò và cấm kỵ đã vượt quá sức chịu đựng. Anh bước đến gần bức tường, tai áp nhẹ vào đó, cố gắng phân tích tiếng động.

Đột nhiên, tiếng nước ngừng. Một sự im lặng bất ngờ ập đến. Tuấn giật mình lùi lại.

Vài phút sau, anh nghe thấy tiếng Nguyệt đi ra. Rồi lại là một tiếng động nhỏ – tiếng Nguyệt đang sấy tóc. Trong đầu Tuấn hiện lên hình ảnh mái tóc dài, óng ả của cô được bàn tay cô nâng niu, chăm sóc. Anh nhớ lại lần thấy cô ở bếp, chiếc áo phông mỏng manh...

Tuấn lên giường, nhưng không thể ngủ. Anh cảm thấy khó chịu với chính mình, với những ham muốn bất chợt đang lớn dần. Anh là em trai của chồng cô, người lẽ ra phải bảo vệ cô, chứ không phải khao khát cô theo cách này.

Anh chìm vào giấc ngủ với sự day dứt, và đó là lúc những giấc mơ không lời bắt đầu.

Giấc Mơ Khó Nói

Trong giấc mơ, Tuấn thấy mình và Nguyệt không còn ở căn nhà này. Họ ở một nơi khác, ấm áp hơn và riêng tư hơn.

Nguyệt không mặc gì ngoài một chiếc áo choàng tắm lụa mỏng. Cô quay lưng lại với anh, mái tóc ướt sũng. Cô từ từ trượt chiếc áo choàng xuống vai.

Anh tiến đến, không nói một lời. Cả hai đều im lặng như đã ngầm hiểu sự khao khát của đối phương.

Trong mơ, Tuấn cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp của làn da cô dưới những ngón tay mình. Anh cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Nguyệt khi anh khẽ đặt môi lên vai cô. Sự thân mật vượt qua ranh giới đạo đức bùng nổ trong giấc mơ đó, vừa hấp dẫn lại vừa tội lỗi.

Đó không phải là một giấc mơ yêu đương lãng mạn, mà là một sự bùng nổ bản năng bị kìm nén.

Bình Minh Sau Sự Dằn Vặt

Tuấn giật mình tỉnh dậy, cơ thể nóng bừng và mệt mỏi. Anh nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác thực tế đến đáng sợ. Mồ hôi vã ra trên trán anh, và anh cảm thấy tội lỗi dâng lên gấp bội.

Anh vội vàng vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh. Khi anh nhìn mình trong gương, anh thấy một người đàn ông trẻ tuổi với đôi mắt vằn đỏ vì thiếu ngủ và khao khát.

Khi anh bước xuống cầu thang, Nguyệt đã ở bếp, lần này cô mặc chiếc váy ngủ cotton kín đáo hơn. Cô quay lại, thấy anh đang nhìn chằm chằm.

"Em trông không được khoẻ lắm, Tuấn," cô nói, giọng pha chút lo lắng. "Em có ngủ ngon không?"

Tuấn cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhưng trong đầu anh vẫn còn ám ảnh bởi hình ảnh của Nguyệt trong giấc mơ. Anh nhìn cô, sự hấp dẫn cấm kỵ lại trỗi dậy, nhưng giờ đây nó trộn lẫn với cảm giác tội lỗi.

"Em... em ngủ không ngon lắm," Tuấn đáp, tránh ánh mắt cô. "Có vẻ như căn phòng kề bên hơi ồn ào."

Nguyệt hiểu lời anh ám chỉ. Cô thoáng buồn, cúi mặt xuống.

"Chị xin lỗi," cô khẽ nói. "Chị sẽ cố gắng giữ im lặng hơn."

Tuấn thấy Nguyệt rời đi, và anh biết, sự im lặng mà cô hứa hẹn sẽ còn nguy hiểm hơn cả những âm thanh. Vì sự im lặng đó sẽ để lại khoảng trống cho sự tưởng tượng, cho những khao khát cấm kỵ tiếp tục lớn lên trong bóng tối.

Liệu Nguyệt có cảm nhận được sự căng thẳng này không? Hay chỉ có một mình Tuấn đang phải vật lộn với ranh giới đạo đức mỏng manh này?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×