Hậu Quả Của Nụ Hôn Say Đắm
Sáng hôm sau, Tuấn tỉnh dậy với một cơn đau đầu dữ dội và một cảm giác tội lỗi nặng nề. Ký ức về đêm qua—chai rượu vang đỏ, những lời thú nhận của Nguyệt, và nụ hôn dài, nồng nhiệt dưới ánh đèn bếp—ùa về rõ ràng đến đáng sợ.
Anh vội vàng kiểm tra. Anh đang ở trong phòng mình, một mình. Điều này khiến anh vừa nhẹ nhõm vì họ đã không đi quá giới hạn, nhưng lại vừa thất vọng vì đã không thể tiếp tục.
Tuấn xuống bếp, Nguyệt đã ở đó. Cô đang pha trà, vẻ ngoài bình tĩnh đến đáng ngờ, như thể mọi chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Cô mặc một chiếc áo len mỏng và quần dài, hoàn toàn che khuất sự gợi cảm.
"Chào buổi sáng, Tuấn," Nguyệt nói, giọng cô hơi khàn nhưng vẫn giữ được vẻ điềm đạm. "Em ổn chứ? Đêm qua em uống khá nhiều."
Tuấn cảm thấy má mình nóng ran. Anh không thể đối diện với cô. "Em... em ổn. Em xin lỗi vì đã để mọi chuyện đi quá xa."
"Không sao," Nguyệt đáp, đưa cho anh một cốc nước ấm. "Đôi khi rượu giúp chúng ta nói ra những điều thật lòng. Nhưng mọi chuyện đã kết thúc. Chúng ta sẽ quên nó đi, được chứ?"
Nguyệt đã đưa ra một lối thoát, một cơ hội để quay lại. Nhưng Tuấn biết, đó chỉ là một lời nói dối ngọt ngào.
Cơn Sốt Cảm Xúc
Suốt ngày hôm đó, Tuấn cảm thấy bất ổn. Không chỉ là dư âm của rượu, mà là một cơn sốt cảm xúc đến từ Nguyệt. Anh đi làm, nhưng không thể tập trung. Anh liên tục nhớ về vị rượu và môi Nguyệt, về cái siết chặt tay cuối cùng.
Khi trở về nhà vào buổi tối, Tuấn cảm thấy cơ thể mình thực sự rã rời. Anh đo nhiệt độ, và đúng như dự đoán, anh bị sốt nhẹ.
Nguyệt bước vào phòng anh, tay cầm một bát cháo và thuốc. Cô không còn vẻ bình tĩnh giả tạo nữa. Nỗi lo lắng thể hiện rõ trên khuôn mặt cô.
"Em sốt rồi. Em thật là vô tâm," Nguyệt trách yêu, giọng cô dịu dàng một cách nguy hiểm. Cô ngồi xuống mép giường.
Tuấn nằm đó, yếu ớt. Sự yếu đuối thể chất này khiến anh không còn có thể giấu diếm khao khát của mình.
"Chị dâu... Nguyệt," Tuấn gọi. "Đừng giả vờ nữa. Em không thể quên được. Chị cũng không quên được, đúng không?"
Nguyệt cúi đầu, đặt bát cháo xuống. Sự phòng thủ của cô sụp đổ. "Chị không thể. Nó... nó đã làm chị cảm thấy sống lại."
Giấc Mơ Tỉnh Thức
Nguyệt bắt đầu đút cháo cho Tuấn. Sự chăm sóc này đã phá vỡ rào cản cuối cùng của sự tôn trọng xã giao. Nó là sự gần gũi cá nhân và thân mật nhất.
Khi Nguyệt đưa muỗng cháo đến môi Tuấn, tay cô vô tình chạm nhẹ vào môi anh. Khoảnh khắc đó, cả hai đều nín thở.
Tuấn nhìn thẳng vào mắt Nguyệt. Đôi mắt Nguyệt long lanh dưới ánh đèn mờ của phòng ngủ. Anh thấy trong đó sự dịu dàng, nỗi sợ hãi, và một khao khát không thể chối từ.
Tuấn đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve má Nguyệt. Cử chỉ này không mang tính khiêu khích, mà là một lời khẳng định tình cảm sâu sắc hơn.
"Em đang sốt," Nguyệt thì thầm. "Em cần nghỉ ngơi."
"Em cần chị," Tuấn trả lời, giọng anh yếu ớt nhưng đầy quyết đoán.
Nguyệt không rút lui. Cô đặt bát cháo xuống, và từ từ nghiêng người về phía Tuấn. Cô không hôn anh, mà chỉ áp trán mình vào trán anh.
"Sốt của em... nóng quá," Nguyệt nói. "Nó truyền sang chị rồi."
Sự gần gũi về da thịt này, ngay giữa cơn sốt, đã trở thành một khoảnh khắc thân mật hơn cả nụ hôn. Họ cảm nhận được hơi thở, sự nóng bức của đối phương, và sự đồng điệu của cảm xúc đang bùng cháy.
Nguyệt ở lại đó, chăm sóc Tuấn. Cô đắp chăn cho anh, lau mồ hôi trên trán anh. Trong suốt đêm đó, cả hai đều tỉnh táo trong căn phòng kề bên. Tuấn nằm đó, cảm thấy cơn sốt thể chất đang dần biến thành cơn sốt khao khát không thể chữa khỏi.
Giờ đây, sự hấp dẫn cấm kỵ đã trở thành sự chăm sóc, sự thấu hiểu. Họ biết, họ đã không còn là em chồng và chị dâu nữa, mà là hai con người đang bị cuốn vào vòng xoáy của cảm xúc.