chị dâu qua ở nhờ và cái kết !

Chương 9: Buổi Tối Uống Rượu Cùng Nhau và Lằn Ranh Mờ Đi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự Mệt Mỏi Của Sự Lẩn Tránh

Những ngày sau đó trôi qua trong sự lẩn tránh ngột ngạt. Nguyệt và Tuấn gần như không đối diện nhau. Họ đều biết cái nhìn cấm kỵ của Tuấn ở khe cửa phòng đã làm cho mọi thứ trở nên không thể cứu vãn. Tuấn cảm thấy tội lỗi, còn Nguyệt thì lúng túng vì bị xâm phạm sự riêng tư nhưng đồng thời cũng bị kích thích bởi sự tò mò của anh.

Buổi tối thứ Sáu, Tuấn quyết định phá vỡ sự im lặng này. Anh cần một sự giải tỏa, dù là tạm thời. Anh mua một chai rượu vang đỏ cao cấp về, thứ mà anh trai anh và Nguyệt hay dùng.

Khi Nguyệt thấy chai rượu trên bàn ăn, cô hơi ngạc nhiên.

"Hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao?" Nguyệt hỏi, cố gắng giữ giọng bình thường.

"Không có gì đặc biệt cả, chị dâu," Tuấn đáp, lấy hai chiếc ly pha lê. "Chỉ là... em nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện bình thường với nhau. Việc cứ lẩn tránh nhau như thế này thật mệt mỏi."

Nguyệt nhìn vào đôi mắt thẳng thắn của Tuấn. Cô gật đầu. "Em nói đúng. Chị cũng thấy mệt mỏi."

Lời Thú Nhận Dưới Tác Động Của Rượu

Họ ngồi đối diện nhau, bắt đầu uống. Ban đầu, câu chuyện xoay quanh công việc và những chuyện xã giao vô thưởng vô phạt. Nhưng dưới tác động của rượu, bức tường lý trí nhanh chóng sụp đổ.

Tuấn bắt đầu nói về sự cô đơn của mình. Anh đã luôn tôn trọng cuộc hôn nhân của anh trai và Nguyệt, nhưng anh cũng luôn cảm thấy Nguyệt có một vẻ quyến rũ trưởng thành mà những cô gái cùng tuổi anh không có.

"Chị biết không," Tuấn nói khẽ, tay xoay ly rượu, ánh mắt nhìn vào chất lỏng đỏ sẫm. "Mọi người luôn coi em là đứa trẻ, nhưng... em cũng là đàn ông. Em cũng có nhu cầu và khao khát."

Nguyệt im lặng lắng nghe. Gương mặt cô ửng hồng vì rượu, đôi mắt hơi mờ đi nhưng lại sáng lên một cách nguy hiểm.

"Tuấn, em nghĩ chị không biết sao?" Nguyệt đáp, giọng cô hơi khàn và đầy ý vị. "Em là một chàng trai trẻ tuổi, đầy sức sống. Đó là điều mà... chị đã đánh mất."

Nguyệt đã chủ động thừa nhận sự hấp dẫn của anh. Cô nói về sự tiếc nuối khi không còn được trải nghiệm cảm giác nồng nhiệt và mãnh liệt của tuổi trẻ.

"Chị cũng cô đơn lắm, Tuấn à," Nguyệt thì thầm, cúi đầu xuống. "Việc ly thân... nó không chỉ là trên giấy tờ. Chị đã sống trong sự trống trải này quá lâu rồi. Đôi khi, chị chỉ muốn... có một cái ôm mạnh mẽ, một sự gần gũi khiến chị cảm thấy mình còn có giá trị."

Gần Gũi Cấm Kỵ và Sự Cá Cược

Lời thú nhận của Nguyệt là một sự cám dỗ trắng trợn. Tuấn cảm thấy máu nóng dồn lên. Anh biết, rượu đã xóa đi ranh giới của sự e dè giữa họ.

Tuấn đưa tay qua bàn, nắm lấy tay Nguyệt, siết nhẹ nhàng hơn cả lần trước.

"Chị dâu," Tuấn gọi, anh dùng cả họ và tên để nhắc nhở về ranh giới, nhưng lại là sự phá vỡ ranh giới. "Em... em có thể là cái ôm đó của chị."

Ánh mắt họ khóa chặt nhau. Rượu vang đỏ đã làm cho sự cấm kỵ trở nên ngọt ngào và tội lỗi hơn.

Nguyệt không rút tay lại. Cô nghiêng đầu, nhìn anh với ánh mắt thách thức.

"Tuấn," cô nói, hơi thở cô thơm mùi rượu và Khúc Cám Dỗ. "Em có dám không? Liệu em có dám bước qua cái lằn ranh mà chúng ta đã cố gắng bảo vệ không?"

Nguyệt đã biến sự hấp dẫn thành một trò chơi nguy hiểm.

Tuấn đứng dậy, bước đến bên cạnh Nguyệt. Anh cúi xuống, hơi thở anh hòa quyện với hơi thở của cô. Khoảng cách vật lý giữa họ gần như bằng không.

"Em không chắc là em có dám không, Nguyệt," Tuấn khẽ nói. "Nhưng em biết... em muốn lắm."

Cái hôn không lời

Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, hành động đó là câu trả lời. Cô đã đầu hàng trước sự cám dỗ.

Tuấn không thể chịu đựng được nữa. Anh cúi xuống, môi anh chạm vào môi Nguyệt.

Đó không phải là một nụ hôn vội vàng. Đó là một nụ hôn dài, say đắm và tuyệt vọng. Nụ hôn của rượu vang, của sự cô đơn, của sự cấm kỵ đã bị phá vỡ. Nguyệt đáp lại anh bằng sự nồng nhiệt mà cô đã kìm nén suốt nhiều năm. Cô vòng tay qua cổ anh, kéo Tuấn gần hơn, biến bàn ăn thành nơi khởi nguồn của tội lỗi.

Họ đã vượt qua lằn ranh đầu tiên. Dưới sự chứng kiến của bóng tối và men rượu, chị dâu và em chồng đã bắt đầu một mối quan hệ cấm kỵ mà không ai có thể quay đầu lại được nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×