Tiếng nhạc Jazz du dương, quen thuộc đến mức gần như vô hình, là âm thanh duy nhất lấp đầy khoảng không sang trọng của phòng khách nhà anh trai tôi. Đêm ấy là một trong những dịp hiếm hoi cả đại gia đình tụ họp, một buổi tối "chào mừng" dự án mới của anh rể – một dự án mà tôi – Hoàng Minh – chỉ là một nhân viên cấp dưới vô danh, ngồi ở góc nhà thờ phụng bái sự thành công của gia đình này.
Tôi năm nay hai mươi lăm tuổi, đang vật lộn với sự nghiệp thiết kế kiến trúc, nhưng đêm nay, tôi chỉ là một "cái bóng" lịch sự, tay cầm ly rượu vang đỏ mà tôi chẳng mấy khi dám uống. Rượu mạnh, đắt tiền, và nó khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo một cách nguy hiểm.
Nhìn quanh, tôi thấy sự viên mãn mà người ta luôn ngưỡng mộ: Bố mẹ tôi ngồi trầm tĩnh nơi ghế sofa trung tâm, anh trai tôi – Thành Trung – đang cười lớn, ôm vai bá cổ đối tác làm ăn. Và ở bên cạnh anh, là Thanh Hà, vợ anh, người mà mọi người gọi trìu mến là chị dâu tôi.
Thanh Hà. Cái tên ấy luôn mang theo một sức hút kỳ lạ, một thứ năng lượng vừa gần gũi, vừa xa vời. Cô hơn tôi bốn tuổi. Bốn tuổi tưởng chừng không đáng kể, nhưng trong mối quan hệ em chồng – chị dâu, nó tạo ra một rào cản vô hình, một sự tôn kính nhất định mà tôi buộc phải giữ.
Thanh Hà đẹp theo một cách thanh tao, trầm mặc. Đôi mắt cô ấy có màu nâu sâu, thường chứa đựng một nỗi buồn khó gọi tên, ngay cả khi cô đang cười. Đêm nay, cô diện chiếc váy lụa màu xanh ngọc bích, ôm sát cơ thể khiến mọi đường cong đều trở nên tinh tế, gợi cảm một cách vô ý.
Tôi thấy cô đang cố gắng giữ vai trò của người vợ hoàn hảo: rót rượu, mỉm cười đúng lúc, và luôn đặt tay lên cánh tay chồng mình một cách duyên dáng. Nhưng có điều gì đó không ổn. Cô ấy uống hơi nhiều.
Trong một thoáng, khi Trung đang bị đối tác kéo đi xem bản vẽ trên iPad, Thanh Hà quay sang phía tôi, ánh mắt cô hơi mất tiêu cự.
“Minh, em có vẻ mệt rồi,” cô nói, giọng khẽ khàng, gần như thì thầm để không ai nghe thấy.
Tôi giật mình, suýt làm đổ ly rượu. “Em không sao, chị Hà. Chỉ là không quen uống vang thôi.”
Cô ấy khẽ lắc đầu, đôi môi son đỏ hơi nhếch lên thành một nụ cười mệt mỏi. “Không phải rượu, Minh ạ. Là… sự giả vờ.”
Khoảnh khắc ấy, có một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Sự thật trần trụi vừa được thốt ra từ đôi môi người phụ nữ đang được ngưỡng mộ nhất phòng. Tôi vội vàng cúi đầu, cố gắng tỏ ra như chỉ đang chăm chú quan sát họa tiết trên thảm.
“Em xin lỗi,” cô vội vã rút tay lại, nụ cười biến mất, thay vào đó là sự hoảng hốt vì lỡ lời. “Chị say rồi. Chị xin lỗi.”
Tôi chỉ gật đầu, không dám nhìn thẳng vào cô nữa.
Khi bữa tiệc dần đi đến hồi kết, sự lơ đãng của Thanh Hà trở nên rõ rệt hơn. Cô không còn giữ được dáng vẻ đĩnh đạc. Những cuộc trò chuyện vu vơ của cô với các cô dì chú bác trở nên lộn xộn và dài dòng. Trung, dù bận rộn, vẫn nhận ra điều bất thường.
“Hà, em nghỉ ngơi đi,” Trung nói, giọng anh có chút cảnh cáo ẩn trong sự quan tâm. Anh dìu cô đứng dậy. “Minh, cảm ơn em đã ở lại giúp đỡ anh chút việc. Anh đưa Hà lên phòng trước.”
Phòng ngủ chính của họ nằm ở tầng trên, cánh cửa gỗ sồi luôn đóng kín. Tôi nhìn theo bóng lưng hai người khuất dần. Cảm giác tội lỗi vì đã nhìn thấy sự yếu đuối của cô ấy, xen lẫn một sự tò mò cấm đoán về cuộc sống thực đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo đó.
Tôi quyết định thu dọn đồ đạc cá nhân để ra về. Khi đi ngang qua hành lang tầng trên, tôi nghe thấy tiếng Trung đang nói chuyện điện thoại rất nghiêm túc.
“...Vâng, em hiểu. Sáng mai em sẽ bay qua đó sớm nhất. Em phải xử lý việc này ngay lập tức.”
Anh rể tôi lại có việc đột xuất. Chuyến công tác này hẳn là rất quan trọng, vì giọng anh đầy vẻ căng thẳng và trách nhiệm.
Tôi lén lút nhìn về phía phòng ngủ. Cánh cửa hơi hé mở. Tôi thấy Trung đang gấp vội chiếc áo vest lên vali. Thanh Hà đã nằm trên giường, dường như đã ngủ thiếp đi ngay lập tức sau khi được đưa vào. Cô ấy nằm nghiêng, chiếc váy lụa nhăn nhúm, để lộ một vùng da thịt mềm mại nơi cổ và vai.
Trung đóng vali, thở dài, rồi quay sang giường. Anh hôn lên trán vợ một nụ hôn lạnh nhạt, rồi nhẹ nhàng kéo chăn lên cho cô.
“Anh đi một chuyến gấp. Em ở nhà ngoan, đừng uống thêm gì nữa,” anh nói khẽ.
Rồi, anh ra khỏi phòng, đóng cửa lại, và đi xuống tầng dưới. Tôi nghe tiếng anh lấy chìa khóa xe và tiếng cửa gara mở ra. Anh đi rồi.
Cả căn nhà lớn chìm vào sự im lặng đáng sợ. Chỉ còn lại tôi, một người khách vãng lai, và Thanh Hà đang say ngủ trên giường tầng trên.
Tôi cố gắng kiểm soát hơi thở của mình. Đây là cơ hội để tôi rời đi, để quên đi mọi thứ, để trở lại với cuộc sống bình thường. Nhưng khi tôi quay lưng bước xuống cầu thang, một ý nghĩ nguy hiểm lóe lên trong đầu tôi, một ý nghĩ được nuôi dưỡng bởi ly rượu vang đỏ và sự tò mò không lành mạnh về nỗi buồn trong mắt cô ấy.
Chị ấy say rồi. Nhà cửa trống trải. Nếu lỡ cô ấy cần gì đó thì sao?
Tôi dừng lại ở bậc thang cuối cùng, nơi bóng tối sâu nhất. Tôi hít một hơi thật sâu. Trái tim tôi bắt đầu đập nhanh một cách bất thường. Sự kiềm chế, đạo đức, và lòng kính trọng mà tôi đã cố gắng xây dựng suốt bao năm qua bỗng chốc trở nên mong manh như thủy tinh.
Tôi từ từ quay người lại, và thay vì đi về phía cửa chính, tôi lại bước chân lên cầu thang. Mỗi bước chân đều là một lời thách thức với chính lương tâm mình.
Hành lang tầng trên tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ nhỏ xíu trong phòng cô ấy hắt ra, tạo thành một vệt sáng mờ ảo trên sàn gỗ. Tôi biết rõ phòng của anh Trung và chị Hà. Đó là căn phòng lớn nhất, xa nhất.
Tôi đẩy nhẹ cánh cửa gỗ sồi. Không có tiếng động. Tôi nhẹ nhàng bước vào.
Mùi hương quen thuộc, nhưng nay lại mang theo sự ngây ngất của rượu, mùi nước hoa đắt tiền, và một chút hương thơm nữ tính quen thuộc khiến không khí đặc quánh lại.
Thanh Hà vẫn nằm đó, say sưa, hoàn toàn không hay biết về vị khách không mời mà đến. Chiếc váy lụa hơi bị trễ xuống, để lộ thêm một khoảng xương quai xanh tinh tế.
Tôi tiến lại gần giường, định gọi cô dậy để đưa cô sang phòng khách ngủ, hoặc ít nhất là dời cô vào một tư thế an toàn hơn.
“Chị Hà… Chị dậy đi…” Tôi khẽ nói, giọng khàn đặc.
Cô ấy khẽ cựa quậy. Đôi mắt nâu sâu ấy chậm rãi hé mở, nhìn thẳng vào tôi, nhưng ánh nhìn đó không hề tỉnh táo. Chúng mơ màng, mờ mịt, và hoàn toàn không nhận ra tôi là ai.
Bàn tay cô ấy vươn ra, không phải để đẩy tôi ra, mà là lảo đảo tìm kiếm một điểm tựa. Bàn tay ấy, run rẩy, nắm lấy cánh tay tôi.
“Anh… anh về rồi sao?” Thanh Hà thều thào, giọng cô ấy đầy khao khát và trách móc. “Sao anh lại lạnh lùng thế?”
Khoảnh khắc ấy, lý trí của Hoàng Minh hoàn toàn bị bỏ lại ngoài cánh cửa. Trong mắt Thanh Hà lúc này, tôi không phải là em chồng. Tôi là người cô ấy cần, người mà cô ấy tưởng đã mất đi sự ấm áp. Sức hút của sự cấm kỵ và hơi men nồng nàn đã tạo nên một hỗn hợp chết người.
Tôi đứng đơ người, tim đập loạn xạ như muốn xuyên thủng lồng ngực. Tôi biết mình nên làm gì, nhưng cơ thể lại phản bội ý chí. Tôi không thể rút tay ra khỏi cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng kiên định của cô ấy.
Mọi thứ sau đó diễn ra như một đoạn phim quay chậm, nơi sức mạnh của bản năng chiến thắng hoàn toàn sự kiềm chế của một người em chồng...