Tiếng chuông báo thức réo rắt từ chiếc điện thoại đặt trên bàn làm việc đã kéo tôi – Hoàng Minh – ra khỏi giấc ngủ nông đoản, đầy ắp những hình ảnh hỗn loạn và tội lỗi. Ánh sáng ban mai xuyên qua tấm rèm mỏng manh, nhuộm màu vàng nhạt lên khắp căn phòng tôi.
Tôi mở mắt, toàn thân ê ẩm và nóng ran. Đầu óc tôi quay cuồng không phải vì hơi men còn sót lại, mà vì sự thật tàn nhẫn của đêm qua ập đến. Mọi chuyện... đã xảy ra.
Tôi bật dậy như một cái lò xo bị nén, nhìn quanh. Căn phòng của tôi, không phải phòng của anh trai. Mọi thứ đều y nguyên, ngoại trừ chiếc gối đầu vẫn còn lưu lại một mùi hương nữ tính quen thuộc, hơi nồng của rượu vang đỏ và nước hoa của Thanh Hà.
Tôi nhớ lại đôi mắt mơ màng, cái nắm tay khẩn thiết, và những lời thì thầm đầy khao khát của cô ấy khi cô gọi tên Trung – tên anh trai tôi. Sự thật cay đắng là tôi đã lợi dụng cơn say của chị dâu, của người phụ nữ mà tôi đã cố gắng giữ khoảng cách suốt bao năm qua, chỉ vì một thoáng mất kiểm soát và dục vọng bị kìm nén.
Tôi vội vàng vào phòng tắm, bật vòi nước lạnh hết cỡ. Từng giọt nước lạnh buốt xối thẳng xuống, cố gắng dập tắt ngọn lửa hối hận và cảm giác tội lỗi đang bốc cháy trong lòng. Tôi nhìn mình trong gương: một khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt thâm quầng và một vẻ hoảng loạn không thể che giấu.
Điều tôi sợ hãi nhất không phải là sự trừng phạt của gia đình, mà là ánh mắt của Thanh Hà khi cô ấy tỉnh dậy. Liệu cô ấy có nhớ gì không? Hay cô ấy sẽ coi tôi như một kẻ đê tiện đã xâm phạm sự yếu đuối của cô?
Tôi vội vã thay đồ, quyết định rời khỏi nhà anh trai ngay lập tức, trước khi đối mặt với bất cứ ai. Tôi là người ngoài, một cái cớ hoàn hảo để biến mất.
Nhưng khi tôi bước xuống cầu thang, tôi thấy cô ấy.
Thanh Hà đang ở trong bếp, áo sơ mi lụa trắng và quần jeans đơn giản, đang nấu bữa sáng. Mái tóc cô được búi cao lỏng lẻo, để lộ chiếc gáy trắng ngần. Vẻ mặt cô ấy tĩnh lặng và bình thản, như thể đêm qua chỉ là một giấc mơ.
“Minh, em dậy rồi à?” Cô quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười xã giao quen thuộc, không hề có chút dấu hiệu nào của sự bối rối hay hoảng loạn. “Làm phiền em phải ngủ lại đây rồi. Chị xin lỗi vì đêm qua đã quá chén.”
“Chị… chị Hà…” Giọng tôi nghẹn lại, khô khốc. Tôi không thể nói thành lời.
Cô ấy vẫn mỉm cười, nhưng tôi nhận ra sự khác biệt tinh tế trong đôi mắt cô. Nụ cười không chạm đến đáy mắt. Có một bức màn lạnh lùng và quá đỗi bình tĩnh bao phủ lên cô.
“Em ngồi xuống đi. Chị làm bánh mì nướng cho em. Trung đã đi công tác gấp rồi, chắc phải cuối tuần anh ấy mới về.”
Trung đi công tác. Một tuần. Khoảng trống này… thật nguy hiểm.
Tôi từ từ kéo chiếc ghế, ngồi xuống bàn ăn. Mọi chuyển động của tôi đều chậm chạp và căng thẳng tột độ. Tôi không dám nhìn thẳng vào cô ấy.
“Chị… chị có nhớ gì đêm qua không?” Cuối cùng, sự căng thẳng đã khiến tôi không thể chịu đựng được, tôi buộc phải hỏi, giọng nói nhỏ đến mức gần như vô vọng.
Thanh Hà dừng tay, cô đang sắp xếp đĩa thức ăn. Cô ấy đặt đĩa trước mặt tôi, hơi cúi người xuống. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi cảm nhận được hơi ấm cơ thể cô ấy phả vào mặt tôi. Mùi hương ban nãy trong phòng ngủ lại ùa về, khiến tôi rùng mình.
Cô ấy ngẩng lên, đôi mắt nâu sâu nhìn thẳng vào mắt tôi, không hề né tránh. Cái nhìn đó lạnh lẽo, nhưng lại ẩn chứa một tia sắc bén khiến tôi cảm thấy mình bị lột trần.
“Minh,” cô nói, giọng cô ấy chậm rãi, rõ ràng và không hề có chút say xỉn nào. “Đêm qua, chị say lắm. Chị nhớ mình đã nhầm phòng em, và chị đã gọi nhầm tên người khác.”
Cô ấy dừng lại một chút, như thể đang cân nhắc từng chữ.
“Ngoài ra, chị không nhớ gì thêm.”
Cô ấy nói dối. Hoặc là cô ấy đang cố gắng giả vờ để giữ lại chút tự tôn cuối cùng. Dù là gì đi nữa, lời nói đó là một chiếc khóa bí mật được trao cho tôi.
“Em… em hiểu rồi,” tôi lắp bắp.
Cô ấy lấy một chiếc khăn ăn, lau nhẹ vết bơ trên tay, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt không thể nào giải mã được.
“Em là em trai Trung. Em cũng là thành viên trong gia đình này,” cô nhấn mạnh từ “gia đình.” “Chị tin tưởng em sẽ giữ kín chuyện này. Dù chuyện gì đã xảy ra, chúng ta đều có lỗi vì đã để mình say xỉn đến mức mất kiểm soát.”
Chị ấy không đổ lỗi hoàn toàn cho tôi. Cô ấy dùng từ "chúng ta," kéo tôi vào vòng tròn tội lỗi chung. Đó là một lời đe dọa nhẹ nhàng, một lời hứa im lặng: chúng ta cùng giữ bí mật, nếu không, cả hai sẽ bị hủy hoại.
Mặt tôi nóng bừng. Tôi hiểu. Cô ấy đã chọn cách chôn vùi nó.
“Vâng, em hiểu. Em xin lỗi chị Hà. Em sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.”
Không khí trong bếp đột nhiên trở nên ngột ngạt. Chúng tôi ngồi ăn sáng trong sự im lặng, nhưng sự im lặng ấy lại ồn ào hơn bất kỳ cuộc cãi vã nào. Mỗi tiếng dao dĩa chạm vào đĩa, mỗi tiếng nhai nhẹ của Thanh Hà, đều là một lời nhắc nhở đau đớn về đêm qua.
Tôi cố gắng ăn hết phần bánh mì nướng, nuốt trọn sự ngượng ngùng và khó xử. Khi tôi đứng dậy để rửa bát, Thanh Hà cũng đứng dậy theo.
“Để đó chị làm. Em có vẻ có việc gấp. Đi đường cẩn thận.”
Cô ấy đứng tựa vào quầy bếp, đôi tay cô khoanh lại trước ngực. Đó là một tư thế phòng thủ rõ ràng.
Tôi dừng lại ở ngưỡng cửa, quay đầu nhìn cô lần cuối. Lần này, tôi không nhìn thấy sự mệt mỏi hay buồn bã như đêm qua nữa. Chỉ có một sự kiên quyết và xa cách đang cố gắng tự bảo vệ.
“Em đi đây. Chào chị Hà.”
“Chào em, Minh.”
Tôi rời khỏi căn nhà, bước chân vội vã như đang chạy trốn khỏi một hiện trường vụ án. Nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại, tôi biết, mình không thể chạy trốn được nữa. Bí mật đó đã trở thành một phần của tôi, và của cô ấy.
Tôi nhìn lại ngôi nhà. Căn nhà đó không chỉ là tổ ấm của anh trai tôi. Giờ đây, nó đã trở thành chiếc hộp Pandora chứa đựng bí mật cấm kỵ giữa tôi và chị dâu.
Và khi tôi lái xe đi, tôi có một linh cảm lạnh lùng rằng, lời nói dối "chị không nhớ gì thêm" của Thanh Hà không phải là sự kết thúc, mà là lời mời gọi cho một trò chơi nguy hiểm sắp bắt đầu. Bởi vì, ngay trong khoảnh khắc cô ấy nói không nhớ, tôi lại cảm thấy sức hút của cô ấy mãnh liệt hơn bao giờ hết, và tôi biết, tôi sẽ không thể dễ dàng quên đi cảm giác cấm đoán đó.