chị dâu sỉn vào nhầm phòng tôi

Chương 10: Những Không Gian Bí Mật và Lời Cảnh Báo Ngầm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau bữa tiệc đầy căng thẳng, Hoàng Minh và Hà bước vào giai đoạn lén lút và thận trọng nhất của mối quan hệ. Bị giám sát bởi Khôi – con mắt sắc bén trong giới làm ăn của Trung – họ biết rằng căn nhà của anh ấy không còn là nơi an toàn cho những cảm xúc cấm kỵ.

Sự ám ảnh của tôi đối với Hà ngày càng tăng. Cảm giác tội lỗi đã bị sự cám dỗ và sự đồng điệu lấn át. Tôi không thể sống thiếu những tin nhắn được mã hóa, những ánh mắt lướt qua nhanh chóng.

Chúng tôi cần một không gian bí mật, một nơi không liên quan đến Trung, không có sự giám sát của gia đình hay đối tác.

Lời mời đầu tiên đến từ Hà, dưới danh nghĩa công việc.

Hà: "Cần em xem lại bản vẽ thiết kế mới cho phòng làm việc ở công ty. Em rảnh giờ nghỉ trưa không?"

Trung gần đây đã thuê thêm một văn phòng làm việc riêng, cách trụ sở chính không xa, nơi anh ấy dùng để gặp gỡ các đối tác quan trọng. Đó là một không gian tuyệt mật của Trung, và nó bỗng chốc trở thành điểm hẹn nguy hiểm của chúng tôi.

Buổi gặp mặt đầu tiên: Căn phòng làm việc bị bỏ trống.

Trưa thứ Ba, tôi lái xe đến văn phòng riêng. Căn phòng sang trọng, đầy đủ tiện nghi nhưng lại lạnh lẽo vì sự vắng mặt thường xuyên của Trung.

Hà đã đợi tôi ở đó. Cô ấy không mặc váy đầm, chỉ là một bộ đồ công sở kín đáo, nhưng ánh mắt cô ấy khi nhìn tôi lại nóng bỏng hơn bất kỳ bộ váy nào.

“Em đến rồi, Minh,” cô ấy nói, cái tên được thốt ra đầy sự tự do và quyến rũ.

“Anh Trung không có ở đây chứ, Hà?” Tôi hỏi, giọng tôi khẩn trương vì lo lắng.

“Không. Anh ấy đang ở một cuộc họp khác. Chị lấy lý do đến đây để sắp xếp tài liệu. Không ai nghi ngờ cả,” Hà cười, nụ cười tinh nghịch và thử thách.

Chúng tôi nhanh chóng kiểm tra bản vẽ, hoàn thành vai diễn công việc trong vòng năm phút. Rồi, sự căng thẳng chiếm lấy không gian.

Hà bước đến, khép cánh cửa phòng làm việc lại. Tiếng ‘cạch’ của chốt khóa vang lên, như một lời tuyên bố rằng, trong khoảnh khắc này, chúng tôi đã tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.

“Chị đã rất sợ Khôi,” Hà thì thầm, cô ấy đứng dựa lưng vào cánh cửa. “Nhưng sự sợ hãi đó làm chị nhận ra, chị không thể để mất cảm giác này. Cảm giác được là Hà của em.”

Tôi bước đến, không chút ngần ngại. Cái ôm lần này không còn là sự an ủi hay tuyệt vọng nữa, đó là sự khao khát bị dồn nén.

Chúng tôi hôn nhau. Nụ hôn đó mãnh liệt, vội vã, và đầy nguy hiểm. Nơi này là thánh địa của Trung, nơi chứa đựng mọi tham vọng của anh ấy. Việc chúng tôi hôn nhau ở đây là một hành động phản bội tột cùng.

Nụ hôn kết thúc, chúng tôi thở dốc.

“Không được, Hà. Không thể. Chúng ta sẽ hủy hoại mọi thứ,” tôi nói, cố gắng đẩy cô ấy ra.

Hà nắm lấy tay tôi, đặt nó lên ngực cô ấy. “Không, Minh. Chúng ta đang xây dựng một thứ gì đó chân thật.”

Nhưng sự thật là, tôi quá sợ hãi. Sự hiện diện của Trung ở khắp nơi: chiếc bàn làm việc của anh, bức ảnh gia đình trên bàn, chiếc áo vest còn vương mùi nước hoa của anh. Cảm giác tội lỗi đã chiến thắng dục vọng.

“Em xin lỗi, Hà. Em không thể làm điều đó ở nơi của anh ấy,” tôi thì thầm.

Hà nhìn tôi, đôi mắt cô ấy thoáng qua sự thất vọng nhưng cũng là sự thấu hiểu. Cô ấy là người phụ nữ tinh tế, cô ấy hiểu giới hạn của tôi.

“Được rồi, Minh. Vậy thì, chúng ta sẽ tìm một nơi khác,” cô ấy nói. “Một nơi không có bóng dáng của Trung.”

Lời mời tiếp theo đến một tuần sau, dưới một cái cớ hoàn hảo hơn.

Hà: "Chị cần mua quà sinh nhật cho cô Hạnh (một người cô bên nhà Trung). Chị cần ý kiến của em."

Buổi gặp mặt thứ hai: Trung tâm thương mại sầm uất.

Chúng tôi gặp nhau ở một trung tâm thương mại lớn. Nơi đông người là nơi an toàn nhất, vì không ai sẽ ngờ rằng em chồng và chị dâu lại lén lút gặp nhau giữa ban ngày.

Tuy nhiên, sự cẩn trọng của chúng tôi lại là bằng chứng tố cáo. Chúng tôi đi cạnh nhau, nhưng giữ một khoảng cách quá mức lịch sự.

Khi Hà cúi xuống xem một món đồ trang sức, tôi đứng cách cô ấy vài bước. Đột nhiên, tôi cảm thấy một ánh mắt quen thuộc và sắc lạnh đang nhìn mình.

Tôi quay đầu lại. Đó là Khôi.

Ông ta đang đứng ở quầy cà phê đối diện, nhấp một ngụm. Ông ta nhìn tôi, và rồi ánh mắt ông ta lướt sang Hà, và cuối cùng, ông ta mỉm cười với tôi. Một nụ cười chế nhạo và hiểu rõ mọi chuyện.

Ông ta không nói một lời nào, chỉ là cái gật đầu nhẹ, như một lời xác nhận cho sự lén lút của chúng tôi.

Tim tôi như ngừng đập. Hà không nhận ra Khôi. Tôi vội vàng tiến đến, kéo nhẹ tay cô ấy.

“Hà, chúng ta đi thôi. Em thấy không ổn,” tôi nói gấp gáp.

“Sao vậy, Minh? Em làm sao thế?”

“Em thấy Khôi,” tôi thì thầm vào tai cô ấy.

Mặt Hà tái mét. Cô ấy lập tức hiểu được mức độ nghiêm trọng. Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, trộn lẫn vào đám đông.

Chúng tôi trú vào một góc khuất trong bãi đậu xe. Cảm giác sợ hãi và giận dữ lại bùng lên.

“Ông ta theo dõi chúng ta sao?” Hà hỏi, giọng cô ấy run rẩy.

“Không chắc. Có thể là tình cờ,” tôi nói, cố gắng trấn tĩnh cô ấy, nhưng trong lòng tôi biết, Khôi không bao giờ tình cờ. “Nhưng ông ta đã nhìn thấy chúng ta hành động lén lút.”

Hà nắm chặt tay tôi. “Em thấy chưa, Minh? Chúng ta không còn an toàn nữa. Bất cứ nơi nào liên quan đến thế giới của Trung, đều không an toàn.”

“Vậy chúng ta phải làm gì?” tôi hỏi, cảm thấy tuyệt vọng.

Hà ngước nhìn tôi, đôi mắt cô ấy quyết liệt và liều lĩnh hơn bao giờ hết.

“Chúng ta cần một căn phòng bí mật thực sự, một nơi không bao giờ có thể bị liên kết với bất kỳ ai trong chúng ta.”

Cô ấy rút thẻ tín dụng ra. “Em đặt một căn phòng khách sạn. Đêm nay. Chị sẽ nói với Trung là đi mua sắm với bạn bè.”

Lời đề nghị này là sự đầu hàng cuối cùng trước cám dỗ. Tôi biết, nếu tôi đồng ý, sẽ không còn đường quay lại nữa.

“Em sẽ làm,” tôi nói, không chút do dự. Lời cảnh báo của Khôi đã không khiến tôi sợ hãi, mà lại càng khiến tôi muốn chống đối và khẳng định mối quan hệ này.

Đêm định mệnh thứ hai: Căn phòng khách sạn.

Tối hôm đó, tôi đến nhận phòng ở một khách sạn nhỏ, xa xôi. Đây là nơi ẩn náu đầu tiên của chúng tôi.

Khi Hà bước vào phòng, cô ấy mặc một chiếc áo khoác dày, nhưng bên dưới là một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh. Cô ấy đóng cửa lại, và trong khoảnh khắc đó, tôi thấy một ngọn lửa bùng lên trong mắt cô ấy.

“Không có Trung, không có Khôi, không có gia đình,” Hà nói, cô ấy tuyên bố sự tự do của mình. “Chỉ có Hà và Minh.”

Tôi bước đến, ôm lấy cô ấy. Lần này, không còn sự dè dặt của tôi hay sự kiềm chế của cô ấy. Nụ hôn đó sâu sắc và tuyệt vọng.

“Em yêu chị,” tôi thì thầm, lần đầu tiên tôi thú nhận điều đó.

“Và chị đã chờ đợi điều đó, Minh,” Hà đáp lại.

Trong căn phòng khách sạn, không bị ràng buộc bởi bất kỳ danh xưng hay vai trò nào, chúng tôi đã vượt qua lằn ranh một lần nữa, chính thức biến mối quan hệ cấm kỵ thành một cuộc tình lén lút và say đắm.

Sáng hôm sau, khi tôi rời khỏi phòng, tôi biết mình đã mất tất cả sự tử tế và đạo đức cuối cùng. Nhưng đổi lại, tôi đã có được sự say mê và hạnh phúc mà tôi chưa từng tưởng tượng.

Tôi là kẻ phản bội, nhưng tôi là một kẻ phản bội hạnh phúc.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×