Một tuần sau đêm định mệnh trong phòng làm việc của Thành Trung, sự ám ảnh của tôi – Hoàng Minh – đã đạt đến đỉnh điểm. Mỗi tin nhắn, mỗi cuộc gọi từ Trung để hỏi han công việc, đều là một cơ hội để tôi nghe giọng Hà, dù chỉ là tiếng cô ấy gọi Trung từ phía xa.
Chúng tôi giữ liên lạc qua những tin nhắn mã hóa và vô hại nhất.
Minh: "Hồ sơ thiết kế mới rất phức tạp." (Ý: Anh nhớ em rất nhiều.)
Hà: "Cần chị hỗ trợ thêm cà phê không?" (Ý: Em có muốn đến nhà không?)
Trung, như thường lệ, hoàn toàn vô tư và bận rộn. Để ăn mừng một hợp đồng lớn vừa ký kết, anh quyết định tổ chức một bữa tiệc tối trang trọng tại nhà vào cuối tuần, mời một vài đối tác quan trọng và Mr. Khôi – một cố vấn tài chính sắc sảo, người được mệnh danh là "con cáo già" trong giới kinh doanh.
Tôi buộc phải tham dự, không chỉ với tư cách là em trai mà còn là một phần của đội ngũ dự án. Tôi biết, đây sẽ là bài kiểm tra đầu tiên về khả năng diễn xuất của tôi và Hà dưới ánh đèn sân khấu.
Khi tôi bước vào căn nhà, tôi lập tức tìm kiếm Hà. Cô ấy đang ở trong bếp, khoác lên mình chiếc đầm dạ hội màu xanh đậm, mái tóc được búi cao sang trọng. Cô ấy là nữ chủ nhân hoàn hảo của ngôi nhà này, thanh lịch và kiêu hãm.
Khi cô ấy đi ngang qua, chuẩn bị rót rượu vang, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cái nhìn đó cháy bỏng và ngắn ngủi – một sự thừa nhận về sự đồng lõa và cảnh báo về sự nguy hiểm.
“Minh, em đến rồi à?” Trung vỗ vai tôi. “Qua đây, anh giới thiệu em với Khôi. Anh ấy là người cực kỳ tinh ý đấy.”
Tôi bắt tay Khôi. Đó là một người đàn ông trung niên, với đôi mắt sắc lạnh và một nụ cười luôn mang vẻ châm biếm.
“Cậu đây là kiến trúc sư trẻ tài năng mà Trung hay nhắc đến? Trông cậu có vẻ nhạy cảm hơn Trung nhiều,” Khôi nói, nụ cười của ông ta càng lúc càng sâu.
“Cảm ơn lời khen của chú ạ,” tôi đáp lại, cố gắng giữ giọng điệu lễ phép và chừng mực.
Trong suốt bữa tiệc, Trung say sưa nói về những kế hoạch lớn. Tôi phải ngồi đối diện Hà, với Khôi ngồi ngay bên cạnh tôi.
Mọi thứ diễn ra bình thường, cho đến khi Trung kể lại câu chuyện về đêm anh ấy phải bay gấp đi công tác, và cách Hà đã tận tâm sắp xếp mọi thứ, kể cả việc nhờ tôi qua lấy hồ sơ.
“...Tôi bất ngờ bay về đêm đó, Hà đã chuẩn bị bữa tối cho cả Minh rồi. May là có nó ở nhà nên tôi yên tâm,” Trung nói, cười lớn.
Hà cười xã giao. Nhưng ngay sau đó, cô ấy nhìn tôi, và một nụ cười khó hiểu thoáng qua.
Đó là nụ cười mà chỉ chúng tôi mới hiểu: Trung không biết rằng đêm đó là đêm mà chúng ta suýt mất kiểm soát, và là đêm chúng ta chấp nhận bí mật này.
Đúng lúc đó, Khôi khẽ ho.
“Ồ, quả là một tình cảm anh em thắm thiết,” Khôi nói, ánh mắt ông ta quét qua Minh, rồi dừng lại ở Hà. “Chị dâu và em chồng thân thiết như vậy, thật đáng mừng. Ít có gia đình nào được như nhà Trung.”
Giọng ông ta nhấn mạnh vào từ "thân thiết," khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Tôi biết, ông ta đã nhận ra điều gì đó.
Tôi phải đáp lại ngay lập tức. “Vâng, chú Khôi. Anh Trung đi vắng, em phải có trách nhiệm quan tâm đến gia đình của anh ấy.” Tôi cố tình nhấn mạnh từ “gia đình” để củng cố vai trò an toàn của mình.
Hà gật đầu, khuôn mặt cô ấy không hề thay đổi, nhưng cô ấy đã lập tức tiếp lời tôi, một sự phối hợp hoàn hảo.
“Đúng vậy, Khôi. Minh là người rất tử tế và trách nhiệm. Nó luôn coi tôi như chị ruột. Nếu không có nó, tôi cũng đã không giữ được bình tĩnh khi Trung vắng nhà.”
Cô ấy đã sử dụng các từ khóa: tử tế, trách nhiệm, chị ruột – như một hàng rào phòng thủ vững chắc.
Nhưng Khôi không dễ bị qua mặt.
“Tất nhiên rồi, lòng tử tế đôi khi rất dễ bị nhầm lẫn với sự quan tâm đặc biệt,” Khôi cười, một nụ cười chế nhạo tinh tế. Ông ta nâng ly rượu. “Trung thật may mắn vì có một cô vợ đẹp và một người em trai hết lòng như cậu Minh.”
Cả tôi và Hà đều hiểu: Con mắt thứ ba đã nhìn thấu một phần sự thật.
Sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm khi Trung mời mọi người ra vườn thưởng thức trà. Khôi đi chậm lại, cố tình để mình và tôi ở lại phía sau một chút.
“Cậu Minh này,” Khôi đột nhiên hạ giọng. “Cậu làm việc cho Trung, chắc cậu hiểu rõ tính cách cậu ấy. Trung là người tham công tiếc việc, đôi khi vô tâm với những điều nhỏ nhặt. Cậu cũng thấy, cô Hà đây là người rất nhạy cảm.”
Tôi cảnh giác cao độ. “Cháu thấy anh Trung rất chu đáo với chị dâu ạ.”
Khôi khẽ lắc đầu. “Chu đáo là gửi tiền về, là cho cô ấy một cuộc sống thoải mái. Nhưng tình cảm thì khác, cậu Minh ạ. Tình cảm là sự có mặt. Cậu là người đã có mặt thay cho Trung, đúng không?”
Ông ta đang trực tiếp thử dò tôi.
“Cháu chỉ là em trai thôi, chú Khôi,” tôi đáp lại, ánh mắt tôi kiên định.
Khôi nhìn tôi thật lâu, đôi mắt ông ta như muốn xuyên thấu tâm can tôi.
“Cậu Minh, tôi đã sống đủ lâu để biết, giữa một người đàn ông vắng mặt và một người đàn ông hiện diện trong căn nhà, thì người phụ nữ sẽ chọn người hiện diện.” Ông ta dừng lại, nhấp một ngụm trà. “Cậu nên cẩn thận. Bí mật trong kinh doanh thì dễ giữ, nhưng bí mật tình cảm thì không. Đặc biệt là khi người phụ nữ đó lại quá đẹp và quá cô đơn.”
Ông ta đã cho tôi một lời cảnh báo tàn nhẫn và thẳng thắn nhất. Khôi không chỉ nghi ngờ, ông ta gần như khẳng định sự việc đã hoặc sẽ xảy ra.
Khi bữa tiệc kết thúc, Hà và tôi cùng nhau tiễn khách. Trung bận rộn giữ chân một đối tác khác.
Khôi bắt tay Hà. “Tạm biệt cô Hà. Chúc cô luôn giữ được nụ cười này. Nó quyến rũ lắm.”
Khôi quay sang tôi, khẽ thì thầm khi Trung không để ý: “Làm tốt lắm, cậu Minh. Nhưng hãy nhớ, sự cảnh giác không bao giờ là thừa.”
Sau khi mọi người đã đi hết, Trung quay lại, mệt mỏi nhưng hài lòng. “Hà, Minh, mọi chuyện suôn sẻ. Cảm ơn hai đứa.”
Trung lên lầu ngay lập tức, vì quá mệt. Tôi và Hà ở lại phòng khách, đối diện nhau. Không cần phải nói một lời nào, sự sợ hãi và giận dữ đã bùng lên trong ánh mắt chúng tôi.
“Ông ta biết,” Hà thì thầm, giọng cô ấy run rẩy vì giận dữ và lo lắng.
“Em cũng nghĩ vậy,” tôi đáp. “Ông ta đã thử dò em rất nhiều.”
Hà bước đến gần tôi, bàn tay cô ấy nắm chặt lấy tay tôi. “Nghe đây, Minh. Từ giờ, chúng ta phải tuyệt đối cẩn thận. Không còn là chuyện của hai ta nữa. Là chuyện ba người.”
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt kiên quyết.
“Từ bây giờ, khi Trung có mặt, em phải hoàn hảo hơn, xa cách hơn. Em phải là người em trai mẫu mực nhất. Nhưng khi chỉ có hai ta… em là của chị.”
Lời tuyên bố đó là một lời thề cấm kỵ và một quy tắc bí mật mới. Áp lực từ bên ngoài không làm Hà sợ hãi, mà nó lại càng khiến cô ấy quyết liệt hơn trong việc giữ lấy mối quan hệ này.
“Vâng, Hà,” tôi đáp lại, cảm nhận sự lạnh lùng nhưng nóng bỏng từ cái nắm tay của cô ấy. Tôi đã chấp nhận. Tôi là người em trai mẫu mực trước mặt mọi người, và là kẻ si tình bị cấm đoán trong bóng tối.
Trò chơi đã trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.