Vào trong phòng, hắn bỗng tháo bịt mắt cho tôi.
Nhưng tôi lại giơ tay che mắt, vẫn không dám nhìn hắn.
"Nhát gan thế à?"
Hắn cười khẩy: "Sao lại theo tôi?"
"Hơn nữa, không phải em đã gặp tôi ở công ty rồi sao?"
Đã gặp nhưng không nhiều.
Ở thành phố này, trong các ngành công nghiệp không chỉ bao gồm giải trí, bất động sản, tài chính, y tế, Lục Mạnh đều có tham gia.
Vì vậy, anh ta không đến công ty nhiều lắm.
Còn trong giới giải trí, ai mà có thể dựa vào hai chữ Lục Mạnh này thì con đường ngôi sao sau này sẽ rất rộng mở, nổi tiếng là điều nằm trong tầm tay.
Lục Mạnh bảo tôi buông tay xuống.
Hắn nhìn tôi từ trên cao xuống, đưa tay tháo thắt lưng áo choàng ngủ.
Tôi nhỏ giọng bối rối: "Lục tổng..."
"Tại sao lại là em?"
8.
"Kỷ Ninh, tại sao lại là tao chứ?"
Hai năm trước, Hứa Bối say rượu gọi điện cho tôi.
Lúc đó tôi đang bận đi làm, không nghe rõ cô ấy nói gì.
Tôi nhẹ giọng dỗ dành cô ấy, hứa với cô ấy là khi tan làm sẽ gọi lại.
Cô ấy như một đứa trẻ con mè nheo, lẩm bẩm mãi không thôi, kể cho tôi nghe chuyện hồi nhỏ của hai đứa.
Cũng chính là sau cuộc điện thoại đó, tôi gọi lại nhưng không gọi được nữa.
Hứa Bối đã nhảy từ tầng hai mươi tám xuống, cô ấy thực sự không muốn sống nữa.
Còn lúc này…
Lục Mạnh chỉ dùng đôi mắt như sói của mình nhìn tôi, không chút gợn sóng.
Lý do cũng đủ đơn giản và thô bạo.
Hắn giơ tay, ngón trỏ quấn lấy tóc tôi.
Khi hắn dùng sức siết chặt, tôi cảm thấy da đầu mình đau nhói.
Hắn khẽ hừ:
"Vì em đủ xinh đẹp."
9.
Một năm sau.
Tốc độ nổi tiếng của tôi vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Quảng cáo và phim ảnh hạng nhất liên tục được gửi đến.
Nhưng tuần trước.
Tôi và Lục Mạnh cãi nhau.
Một năm qua, tôi vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ trái lời hắn nửa lời.
Nhưng lần này, tôi đã liên tục cúp máy mười cuộc gọi của hắn.
Chị Từ xách túi Hermes bước vào, vẻ mặt lo lắng:
"A Ninh à, bảo bối của chị ơi, em và Lục tổng còn giận nhau à?"
"Cứ giận nhau mãi thì tài nguyên của em sẽ bị người khác cướp hết đấy."
Cửa phòng trang điểm bị đẩy ra.
Là Trần Hân Vũ.
Cô ta khác với vẻ ngoài mà tôi gặp tối hôm đó.
Có lẽ là mấy ngày nay lại được Lục Mạnh sủng ái, dáng đi giống hệt một con thiên nga trắng kiêu ngạo.
Quản lý của cô ta nói: "Xin lỗi chị Từ, vừa rồi nhận được thông báo từ cấp trên."
"Tất cả các hợp đồng quảng cáo và phim hiện tại của chị Kỷ đều tạm hoãn, một phần sẽ do Hân Vũ nhà chúng tôi tiếp quản."
"Ồ... Bao gồm cả phòng trang điểm riêng này."
10.
Từ khi tôi ở bên Lục Mạnh, chị Từ đã tập trung vào tôi.
Trong công ty, chị ấy cũng là nhân vật cấp cao, đột nhiên bị quản lý của Trần Hân Vũ ra oai như vậy, chị ấy cũng không chịu nhịn:
"Cô là cái thá gì?"
"Lúc tôi mới vào công ty, đi theo Lục tổng, còn không biết cô đang bưng cà phê ở đoàn phim nào đấy."
"Hôm nay chúng tôi trang điểm ở đây, cô làm gì được tôi?"
Cửa lại bị đẩy ra.
Người đàn ông một tuần không gặp mặc bộ vest xám chậm rãi bước vào.
Hắn đi ngang qua tôi, như thể tôi chỉ là không khí.
"Chị Từ ngày càng ghê gớm nhỉ."
Giọng người đàn ông pha chút trêu chọc.
Lục Mạnh ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân dài, khi hắn giơ tay lên, thư ký bên cạnh đã đưa bật lửa qua.
Toàn bộ công ty giải trí SK, chỉ có một mình Lục Mạnh mới có quyền hút thuốc trong phòng trang điểm có nhiều nghệ sĩ như vậy.
11.
"Lục tổng~ Anh xem họ kìa~" Giọng nũng nịu của Trần Hân Vũ khá dễ nghe.
Đây là điều tôi học mãi cũng không học được.
Lục Mạnh từng nói tôi trông rất xinh đẹp nhưng nhiều lúc lại có vẻ hơi ngốc.
Chị Từ thấy Lục Mạnh thì hết giận.
"Lục tổng, thật sự không đáng để tức giận như vậy, dạo này Ninh Ninh bị ốm, tâm trạng không tốt..."
Nhưng Lục Mạnh đột ngột cắt ngang lời chị ấy:
"Liên quan gì đến tôi?"
Người đàn ông tuần trước còn dẫn tôi đến buổi đấu giá ở Pháp, vung tiền mua món đồ trang sức đắt giá tặng tôi, bây giờ đã trở nên lạnh lùng, không muốn người khác đến gần.
Tôi cũng không nói gì, đứng dậy nhường chỗ.
Trần Hân Vũ hả hê.
Nụ cười trên môi như muốn nói với tôi, chỉ bằng cô, cũng muốn giành Lục Mạnh với tôi sao?
12.
Lục Mạnh xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cái.
Đó là món đồ đấu giá cùng lúc trong buổi đấu giá lần trước.
Tôi đeo mẫu nữ, viên kim cương hồng trị giá tám mươi vạn đô la.
Là nhẫn đôi.
Lúc mua tôi không chịu nhận: "Ý nghĩa của nhẫn không giống nhau, cái này em không thể nhận được."
Nhưng hắn lại cúi đầu, thân mật quấn lấy tôi trước mặt nhiều người nước ngoài, cười nói:
"A Ninh, đừng tham lam quá."
"Chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi."
Chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi.
Còn tôi, cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Sau khi rời khỏi công ty, trước cửa tòa nhà công ty, một chiếc Bentley đen đang đợi ở dưới.
Đây là xe của Lục Mạnh.
Tài xế chủ động mở cửa cho tôi.
Chị Từ vỗ ngực: "Xem này xem này, chị đã nói hai người không đến nỗi căng thẳng như vậy mà."
"Nói thật nhé Ninh Ninh, Lục tổng đối xử với em thật sự rất đặc biệt."
Tôi cười cười, không nói gì.
Nhưng sau khi lên xe, tài xế lên tiếng: "Kỷ tiểu thư."
"Lục tổng vừa gọi điện, bảo tôi đưa cô đến nhà Phạm tiên sinh."
Phạm Dân Sơn, năm mươi hai tuổi.
Một người đàn ông bụng phệ trung niên, phụ trách đấu thầu công trình.
Lục Mạnh…
Hắn muốn tặng món đồ chơi này của mình cho người khác.
Sắc mặt chị Từ thay đổi nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
Lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Chị ấy lại nở nụ cười, vỗ vỗ mu bàn tay tôi: "Ninh Ninh."
"Chuyện nhỏ thôi."
Chị ấy không lên xe.
Chỉ tiễn tôi rời đi.
Nghĩ đến chuyện như vậy, cũng không phải một, hai lần.
Xe đến nơi.
Điện thoại của tôi đột nhiên rung lên.
"Lục Mạnh gọi đến…"
14.
Lần này tôi nghe máy.
Đầu dây bên kia cười khẽ: "Sao nào, không giận dỗi nữa à?"
Im lặng vài giây.
Tôi nhỏ giọng: "Cần em ngủ với ông ta à?"
Tiếng cười của hắn càng thêm vui vẻ:
"A Ninh."
"Rõ như ban ngày mà còn hỏi."
Hắn dường như đang mong chờ tôi phản kháng và sụp đổ.
Suy cho cùng, trong mắt mọi người, suốt một năm qua, tôi là người nổi tiếng trong ngành nịnh nọt và ngoan ngoãn nghe lời Lục Mạnh.
Còn mâu thuẫn lần trước là do tôi đột nhiên bỏ chạy khỏi bữa tiệc mà không báo trước.
Sau đó còn liên tiếp cúp máy mười cuộc gọi của hắn.
15.
"Nếu là thứ anh muốn, em có thể đi."
Tôi không biểu lộ phản ứng như hắn mong muốn.
Có lẽ hắn thấy tôi thật vô vị.
Lục Mạnh nhanh chóng cúp máy.
Tôi rất chắc chắn, hắn sẽ không đến tìm tôi.
Nhưng kế hoạch của tôi mới chỉ vừa bắt đầu.
Chỉ một năm, loại người như Lục Mạnh tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời mà đối xử khác biệt với cô ta.
Một người tinh ranh, lạnh và tàn nhẫn như hắn, thứ gì cũng có thể trở thành điểm yếu và nhược điểm của hắn.
Chỉ có tình cảm là không.
Vì vậy, khi tôi bước vào căn biệt thự này, tên thương nhân trung niên béo ú Phạm Dân Sơn đang mỉm cười đánh giá tôi trong phòng khách.
Ánh mắt dâm đãng, ghê tởm và trần trụi.
Bối Bối.
Có phải mày cũng từng bị ép buộc đi trên con đường như thế này không?
Bị ép bước vào căn nhà này…
Bị loại cặn bã này dùng ánh mắt đê tiện và ghê tởm nhất đánh giá?
16.
Trong phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào truyền đến.
Điện thoại và túi xách của tôi để ở phòng khách.
Phạm Dân Sơn chỉ là một thương nhân ngu ngốc, quy tắc như vậy, chắc chắn cũng học từ Lục Mạnh.
Toàn bộ Bắc Kinh này, trong giao dịch quyền sắc, lợi ích ràng buộc, những nghệ sĩ như chúng tôi là mắt xích không đáng kể nhất trong chuỗi liên kết.
Nhưng lại là mắt xích không thể thiếu nhất.
Một ông trùm tập đoàn thực lực như Lục Mạnh rất am hiểu về điều này.
Điện thoại, máy nghe trộm, ghi âm, quay phim.
Trước khi vào phòng, ngay cả từng sợi tóc của tôi cũng sẽ bị giúp việc nhà Lục Mạnh kiểm tra cẩn thận.
Những thứ này, căn bản không được xuất hiện.
Kim đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ.
Đến giờ rồi.
Tôi đi đến bên giường, ném mạnh bình hoa xuống đất.
Mảnh vỡ rơi đầy đất.
Tôi không để ý đến tiếng người đàn ông hỏi vọng ra từ phòng tắm, dẫm chân trần lên.
Máu tươi lập tức trào ra, chảy lênh láng khắp sàn.
Cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân.
17.
Khi Phạm Dân Sơn đi ra, mặt lập tức biến sắc.
Tôi biết ông ta đang gọi điện cho Lục Mạnh, cũng biết Lục Mạnh sẽ không đến vì tôi bị thương.
Nhưng, người tôi chờ đợi, vốn không phải là hắn.
Mười một giờ năm phút.
Cửa nhà Phạm Dân Sơn bị người ta đá tung.
Người đàn ông bước đến trước mặt tôi.
Anh cúi người bế tôi lên, nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Sau khi Phạm Dân Sơn nhìn rõ mặt anh, chiếc điện thoại trong tay suýt nữa rơi.
Người này, là đối thủ không đội trời chung của Lục Mạnh.
Chủ tịch của tập đoàn AW trở về Bắc Kinh từ nước ngoài một năm trước, Dịch Thịnh.
Tập đoàn AW vừa đến Bắc Kinh, đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ và quỷ quyệt nhanh chóng chiếm lĩnh và mua lại một nửa thị trường và ngành công nghiệp.
…
Tham vọng bừng bừng.
Lại càng giống như nhắm thẳng vào Lục Mạnh.
18
Khi Dịch Thịnh bế tôi lên, tôi hít một hơi.
Anh mím môi, mày nhíu chặt.
Từ góc nhìn của Phạm Dân Sơn, có vẻ như anh rất lo lắng cho tôi.
Nhưng từ góc độ của tôi, sắc mặt anh rất khó coi.
Khi bế tôi xuống lầu, tôi lên tiếng: "Dịch tổng, anh diễn cũng khá được đấy."
"Chắc chắn hắn đã nhìn thấy."
Dịch Thịnh siết chặt cánh tay.
"Đây là kế hoạch của cô?"
Giọng Dịch Thịnh không mấy thiện cảm: "Tự làm hại mình? Hắn sẽ quan tâm chắc?"
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vạt áo anh, chỉ vào anh.
"Hắn không quan tâm đến tôi."
"Mà là anh và gia thế của anh."
Hai năm trước, sau khi Bối Bối mất.
Tôi đã tìm gặp Dịch Thịnh trở về nước để tham dự đám tang em gái ruột, đặt tài liệu điều tra trước mặt anh ta.
Em gái của Dịch Thịnh, cũng từng gia nhập làng giải trí, cô ấy lấy nghệ danh Bạch Tinh, tham gia tuyển chọn.
Nhưng chưa đầy một năm, vì trầm cảm nặng, cô ấy gặp ảo giác trong lúc lái xe, mất đột ngọt.
Sau khi báo cáo khám nghiệm tử thi được đưa ra, trong cơ thể người có một lượng lớn chất cấm trước khi chết.