chị gái hàng xóm

Chương 10: Lời thì thầm trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, khu phố chìm vào tĩnh lặng. Ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ tạo thành những vệt sáng mờ nhạt trên sàn nhà. Căn phòng khách chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng gió thổi khe khẽ ngoài hiên.

Hạ ngồi trên ghế, tay ôm chặt cốc trà đã nguội. Trong lòng chị ngổn ngang. Những lời bàn tán, ánh mắt soi mói của người ngoài, tất cả như những lưỡi dao vô hình cứa vào tâm trí. Chị lo cho Minh, lo cho chính mình, và lo cho cả tương lai mịt mờ trước mắt.

Cánh cửa khẽ mở. Minh bước vào, trên người vẫn còn vương mùi gió đêm. Anh nhìn thấy chị ngồi lặng lẽ, đôi mắt hướng xa xăm.

– Chị chưa ngủ sao? – Minh hỏi, giọng trầm khàn.

Hạ khẽ giật mình, rồi lắc đầu. – Không ngủ được.

Minh ngồi xuống bên cạnh. Khoảng cách giữa họ chỉ bằng nửa cánh tay, nhưng khoảng trống ấy dường như chất chứa ngàn vạn điều chưa nói.

Cả hai im lặng. Ánh đèn mờ khiến mọi thứ thêm mông lung, như thể thế giới bên ngoài đã biến mất, chỉ còn lại họ trong căn phòng nhỏ.

Khoảnh khắc đối diện

Minh là người phá vỡ sự im lặng trước.

– Chị Hạ… – Anh ngập ngừng, ánh mắt hướng vào gương mặt chị. – Em không muốn chị phải khổ vì những lời bàn tán.

Hạ cúi xuống, khẽ cười buồn. – Nhưng chúng ta đâu thể làm gì khác. Mọi người sẽ không hiểu đâu.

Minh đưa tay chạm nhẹ vào mu bàn tay chị. Hạ giật mình, định rút lại, nhưng ánh mắt anh giữ chặt, kiên định.

– Em không quan tâm họ nghĩ gì. Em chỉ quan tâm chị… và những gì chị cảm thấy.

Hạ ngước lên. Đôi mắt họ chạm nhau. Khoảnh khắc ấy, tất cả lời nói đều trở nên dư thừa.

Lời thì thầm

– Minh… – Giọng Hạ run rẩy, mỏng manh như sợi chỉ. – Chúng ta… không nên đi quá xa.

– Nhưng chúng ta đã đi quá xa rồi. – Minh thì thầm, hơi thở phả nóng trên gò má chị.

Khoảng cách rút ngắn từng chút, từng chút. Tim Hạ đập loạn. Chị muốn quay mặt đi, nhưng không thể. Như bị hút vào, như bị giam cầm trong ánh mắt của Minh.

– Em đã cố kiềm chế, nhưng mỗi ngày, mỗi đêm, em chỉ nghĩ đến chị. – Minh khẽ thì thầm bên tai. – Chị cũng cảm thấy vậy, đúng không?

Lời nói ấy, như mũi dao khẽ rạch lên lớp vỏ mà Hạ dày công dựng lên. Trái tim chị run rẩy, giằng co, nhưng cuối cùng không thể phủ nhận.

Nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt, Hạ khẽ gật đầu. – Ừ… chị cũng vậy.

Bùng nổ

Không kìm được nữa, Minh ôm chầm lấy Hạ. Vòng tay ấy mạnh mẽ, nóng bỏng, như muốn giữ chị mãi trong cõi riêng của anh.

Hạ run lên, nhưng không chống cự. Ngược lại, chị khẽ vòng tay ôm đáp lại, như thừa nhận tất cả.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, họ nghe rõ từng nhịp tim, từng hơi thở dồn dập. Mọi khoảng cách, mọi rào cản, trong khoảnh khắc ấy đều tan biến.

Hạ khẽ thì thầm, giọng nghẹn ngào: – Minh… đừng để chị hối hận…

Minh cúi xuống, ghé môi bên tai chị, trả lời bằng lời thì thầm dứt khoát: – Em sẽ không để chị hối hận, dù chỉ một giây.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×