Tin đồn bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt. Một ánh mắt kéo dài quá lâu, một lần chạm tay không cần thiết, một cái cười mơ hồ khó giải thích.
Những người quen thân dần nhận ra sự thay đổi. Ban đầu, họ chỉ cười cợt:
– Hình như Minh lớn rồi, bắt đầu biết thích mấy chị đẹp rồi nha…
– Coi bộ chị Hạ càng ngày càng có sức hút với trai trẻ đó.
Mỗi câu nói đùa tưởng chừng vô hại lại khiến Hạ lúng túng, còn Minh thì chỉ im lặng, nhưng bàn tay siết chặt dưới gầm bàn.
Làn sóng nghi ngờ
Một chiều cuối tuần, nhóm bạn rủ nhau đi dã ngoại. Hạ vốn định từ chối, nhưng Minh nhất quyết kéo theo. Trên chuyến xe, hai người ngồi cạnh nhau.
Không ai để ý lúc đầu, nhưng khi xe lắc lư, Hạ vô thức nghiêng vào vai Minh, còn Minh thì chẳng tránh đi. Ngược lại, anh khẽ dịch người, để chị tựa thoải mái hơn.
Cảnh tượng ấy lọt vào mắt Lan. Cô bạn thân nheo mắt, khẽ thì thầm với người ngồi bên cạnh:
– Thấy chưa? Tôi nói mà, có gì đó lạ lắm.
Lời thì thầm ấy nhanh chóng lan ra như một đốm lửa bén vào cỏ khô. Những ánh mắt soi mói, những nụ cười hàm ý bắt đầu xuất hiện.
Lời xì xào hàng xóm
Ở khu phố, một vài lần người ta bắt gặp Minh và Hạ đi chợ cùng nhau, về muộn cùng nhau, thậm chí một đêm khuya, có người thấy đèn phòng khách nhà Hạ vẫn sáng, bóng hai người ngồi cạnh nhau trong im lặng.
Thế là tin đồn lan ra.
– Hai chị em đó… hình như không đơn giản đâu.
– Dù không phải ruột thịt, nhưng như vậy cũng kỳ kỳ ha…
– Chà, có khi nào…
Mỗi câu nói xì xào, mỗi ánh mắt ám chỉ như những con sóng nhỏ, gợn lên, rồi chồng chất thành cơn sóng ngầm khó kiểm soát.
Sự giằng xé bên trong
Hạ bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Chị sợ hãi, lo lắng, không phải vì bản thân, mà vì Minh. Anh còn quá trẻ, còn cả tương lai phía trước. Nếu để người ngoài dị nghị, liệu anh có bị tổn thương?
Một đêm, Hạ nhìn Minh đang ngủ gục trên bàn học. Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt anh, hàng mi khẽ rung, bờ môi hé mở. Chị khẽ đưa tay ra, nhưng dừng lại giữa không trung.
Trái tim chị khao khát, nhưng lý trí gào thét: Không được. Không thể.
Trong khi đó, Minh lại hoàn toàn khác. Anh biết những lời đồn, anh nghe thấy tiếng xì xào. Nhưng thay vì sợ hãi, anh thấy lửa trong tim càng bùng cháy. Anh không muốn buông, không muốn giả vờ. Mỗi ánh mắt của chị, mỗi cử chỉ vụng về của chị, chỉ khiến anh càng muốn giữ lấy.
Khoảnh khắc đối diện
Một tối, sau bữa cơm, Minh bước đến bên Hạ, giọng trầm thấp:
– Chị… có nghe mọi người nói gì không?
Hạ thoáng sững người, rồi khẽ gật.
– Chúng ta… nên cẩn thận hơn. – Chị nói, giọng run. – Đừng để ai thấy thêm điều gì nữa.
Minh nhìn sâu vào mắt chị, trong đôi mắt ấy có cả sự sợ hãi lẫn khát khao giấu kín. Anh khẽ mỉm cười, nụ cười vừa ấm áp vừa kiêu ngạo:
– Em không quan tâm họ nghĩ gì. Em chỉ quan tâm chị.
Câu nói ấy như một mũi dao xuyên qua lớp vỏ phòng thủ của Hạ. Chị quay mặt đi, tránh ánh mắt anh, nhưng trái tim thì đập dồn dập, nóng rực như muốn phá tung lồng ngực.