chị họ, mê hoặc trong đêm

Chương 1: Mái Nhà Thân Quen


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những tia nắng buổi sớm len lỏi qua tấm rèm cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt thanh tú của tôi, làm cho căn phòng trở nên ấm áp và dịu dàng hơn bao giờ hết. Tôi vẫn thường thích những buổi sáng như thế này – yên tĩnh, không vội vã, và có một cảm giác an toàn khó tả. Mái nhà này, nơi tôi đã lớn lên, luôn là nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp đẽ nhất, từ những trò chơi ngây thơ tuổi thơ cho đến những buổi tối kể chuyện cùng chị họ – người mà tôi luôn coi là hình mẫu, là điểm tựa vững chắc.

Chị Hạ – chị họ của tôi – vừa bước vào phòng, mái tóc dài thả lơi qua vai, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn toát lên nét sắc sảo mà tôi ngưỡng mộ. “Dậy rồi à, sớm thế?” chị hỏi, giọng êm như nhung. Tôi mỉm cười, cúi xuống xếp chăn gọn gàng như thói quen, lòng bất giác ấm áp.

Chị Hạ luôn là người có sức hút đặc biệt. Không chỉ bởi nhan sắc, mà còn bởi cách chị nắm bắt tâm lý mọi người, sự tự tin lẫn quyền lực ngấm ngầm trong từng cử chỉ, từng ánh nhìn. Tôi, một cô gái trẻ 19 tuổi, luôn cảm thấy nhỏ bé bên chị, nhưng đồng thời lại tìm thấy sự bình yên và an toàn hiếm có.

“Ăn sáng chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn ngoài bếp,” chị nói, vừa lướt qua tôi, để lại một hương thơm nhẹ từ nước hoa mà chị luôn dùng. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng tim bỗng dưng đập nhanh hơn. Chị Hạ luôn khiến tôi vừa an toàn vừa… rối bời theo cách khó giải thích.

Vừa lúc đó, từ phòng khách vọng lại tiếng bước chân nhanh nhẹn, pha lẫn chút hốt hoảng và hào hứng. Tôi quay lại, nhìn thấy em họ khác – Nam – đang chạy qua hành lang, đôi mắt sáng và đầy sức sống, nụ cười tinh nghịch như thể cậu ta luôn đang tìm kiếm cơ hội để trêu chọc ai đó. Nam và tôi lớn lên cùng nhau, nhưng dạo gần đây, tôi cảm nhận thấy ánh mắt cậu ta dường như khác đi. Không còn là ánh mắt chỉ để tò mò hay nghịch ngợm, mà là một thứ gì đó… sâu hơn, khó nắm bắt, khiến tôi vừa bối rối vừa tò mò.

“Chào buổi sáng, chị Hạ, cô em!” Nam cười tươi, nhưng ánh mắt lại vụt chạm vào tôi, chỉ thoáng một giây thôi, nhưng đủ để tim tôi run rẩy. Tôi liếc nhìn sang chị Hạ, như muốn nhờ chị giải thích cảm giác lạ lùng này, nhưng chị chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và không nói gì.

Chúng tôi ngồi vào bàn ăn, bữa sáng bình thường như mọi ngày, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi Nam. Cậu ấy vô tình đặt tay gần tay tôi trên bàn, nhưng lại hơi lâu hơn mức bình thường, như một thử thách tinh tế. Tôi lúng túng, kéo tay về phía mình, lòng đột nhiên nóng lên. Thói quen bình thường bỗng trở nên nhạy cảm, và tôi cảm nhận được một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng, khiến tôi vừa sợ vừa… thích thú.

Chị Hạ vẫn nói chuyện, pha chút cười nhẹ, nhưng tôi biết chị đang quan sát. Quan sát tôi, Nam, hay cả không khí giữa chúng tôi – tôi không rõ. Nhưng điều đó khiến tôi càng rối bời hơn, như bị cuốn vào một trò chơi mà chính tôi cũng chưa biết luật chơi là gì.

Buổi sáng trôi qua, và như thường lệ, chúng tôi cùng nhau dọn dẹp. Nam vô tình chạm tay tôi khi đưa chiếc bát vào bồn rửa, nhưng ánh mắt cậu ta lại nhìn thẳng vào tôi. Lần này tôi không rút tay, chỉ hơi co rụt vai, tim đập mạnh. Tôi biết, một cảm giác mới mẻ đang len lỏi, vừa cấm kỵ vừa mê hoặc.

Chiều đến, không khí trong nhà yên ắng hơn, ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ tạo những vệt sáng vàng trên sàn. Tôi ngồi trong phòng, mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí lại đầy hình ảnh của Nam – ánh mắt, nụ cười, những lần chạm tay tình cờ. Tôi tự hỏi mình, liệu đây chỉ là cảm giác nhất thời hay là điều gì sâu hơn? Cảm xúc này vừa khiến tôi lo lắng vừa kích thích một thứ gì đó bên trong, khiến tôi muốn tìm hiểu nhưng cũng sợ hãi.

“Ê, tối nay ngồi học cùng tớ nhé?” Nam bước vào phòng, giọng nói bình thường nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một sức hút khó cưỡng. Tôi ngẩng lên, tim bỗng nhói nhẹ. “Ừ, được… nhưng chỉ học thôi nhé,” tôi đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng trong lòng, tôi biết rằng học cùng Nam sẽ không còn đơn giản như trước nữa.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm rèm cửa bay nhẹ, và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra một điều: mái nhà thân quen này, nơi tôi từng cảm thấy an toàn, giờ đây đang chứa đựng những bí mật mới, những dục vọng cấm kỵ mà tôi chưa từng tưởng tượng. Tôi vừa sợ, vừa hồi hộp, nhưng không thể phủ nhận một điều: từ hôm nay, mọi thứ sẽ không còn đơn giản nữa…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×