Buổi chiều vẫn vương màu nắng nhạt, xuyên qua cửa sổ phòng khách, tạo nên những vệt sáng vàng nhạt trên sàn gỗ. Tôi ngồi trên chiếc ghế dài, tay khẽ cầm cuốn sách nhưng mắt không thực sự nhìn trang giấy. Trong tâm trí, hình ảnh của Nam hôm sáng cứ hiện lên liên tục: ánh mắt chạm tôi quá lâu, nụ cười tinh nghịch nhưng ẩn chứa thứ gì đó khác thường, khiến tim tôi vừa rối bời vừa tò mò.
Nam bước vào phòng, không báo trước, đi lại gần tôi một cách bình thường nhưng ánh mắt thì lại khác. Không còn là ánh mắt ngây thơ, hiếu động như ngày xưa, mà là ánh mắt lặng lẽ, sâu thẳm, như muốn nhìn thấu từng suy nghĩ, từng cảm giác của tôi. Tôi bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn, cổ họng khô khốc, và một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng.
“Cô ngồi đây một mình à?” cậu ta hỏi, giọng điệu bình thường nhưng hơi khẽ, đủ để tôi nghe thấy nhịp đập tim mình đang rối loạn. Tôi ngẩng lên, cố gắng mỉm cười, nhưng không thể che giấu hoàn toàn sự bối rối. “Ừ… chỉ đọc sách thôi,” tôi đáp, giọng nhẹ nhàng, cố gắng giữ khoảng cách.
Nam bước đến gần hơn, chỉ khoảng cách đủ để hơi nóng từ cơ thể cậu ấy chạm đến tôi. Tôi cảm nhận được từng nhịp thở, từng hơi ấm nhẹ lan tỏa, khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi biết mình đang phản ứng quá mức với một sự gần gũi bình thường, nhưng không thể ngăn bản thân.
Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt giữ nguyên, như thăm dò, như thách thức, và tôi nhận ra một điều: Nam không còn coi tôi là em họ hay cô bạn thân bình thường nữa. Một cảm giác vừa sợ vừa kích thích trỗi dậy trong tôi, khiến tôi muốn rút tay khỏi cuốn sách, nhưng lại không thể rời mắt khỏi cậu.
“Chị Hạ đâu rồi?” tôi hỏi, cố làm giọng điệu bình thường, nhưng hơi run run.
“Chị ấy vừa đi ra vườn một lát, không ai ở nhà ngoài chúng ta,” Nam đáp, giọng nhẹ, nhưng ánh mắt không rời tôi. Khoảnh khắc ấy, không gian như chùng xuống, chỉ còn lại hai chúng tôi, và một cảm giác cấm kỵ lặng lẽ len lỏi.
Nam ngồi xuống cạnh tôi, hơi nghiêng người, chỉ cách tôi một gang tay. Tôi cảm thấy hơi thở của cậu chạm nhẹ vào da, tim bỗng nhiên đập loạn nhịp. Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân: “Đây là em họ, bình thường thôi… không được nghĩ gì khác.” Nhưng mọi lý trí dường như tan biến khi ánh mắt cậu ấy tiếp tục chạm vào tôi.
“Cô… khác rồi, phải không?” Nam khẽ hỏi, giọng thấp nhưng dứt khoát. Tôi sững người. “Khác sao?” tôi hỏi, nhưng tim đã tự trả lời. Tôi cảm nhận một điều gì đó đã thay đổi giữa chúng tôi, một ranh giới mà tôi chưa từng vượt qua, nhưng giờ lại mờ nhạt, khó nắm bắt.
Cậu ta nghiêng gần tôi hơn, bàn tay đặt vô tình nhưng lại chạm vào cổ tay tôi, vuốt nhẹ. Tôi giật mình, muốn rút tay, nhưng cơ thể phản ứng ngược lại, tim đập mạnh, cơ thể nóng ran. “Đừng…,” tôi khẽ thốt ra, giọng vừa sợ vừa mê. Nhưng Nam chỉ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự chiếm hữu.
Khoảnh khắc ấy kéo dài, chỉ là vài giây thôi, nhưng đủ để tâm trí tôi rối loạn. Tôi vừa muốn chống lại vừa muốn đáp lại, vừa sợ vừa khao khát. Không gian phòng khách im lặng đến mức tiếng tim mình đập cũng như vọng lại trong không gian. Tôi nhận ra một điều rõ ràng: dục vọng không còn là ý nghĩ thoáng qua nữa, mà đang hiện hữu, chiếm lĩnh cơ thể và tâm trí tôi.
Nam rút tay, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi, khiến tôi cảm thấy trống rỗng một cách lạ thường. “Chúng ta… nên giữ bí mật, được không?” cậu nói, giọng thấp hơn, nửa như nhắc nhở, nửa như cảnh báo. Tôi gật đầu, tim bừng bừng, nhưng không thể nói gì thêm. Bí mật, cấm kỵ, và dục vọng – tất cả quấn lấy tôi như một cơn lốc, khiến tôi vừa sợ vừa muốn khám phá.
Buổi chiều trôi qua, tôi vẫn ngồi đó, mắt nhìn ra cửa sổ, tâm trí đầy hình ảnh của Nam. Mái nhà thân quen, nơi tôi từng cảm thấy an toàn, giờ đây chứa đựng những bí mật mới, những dục vọng cấm kỵ mà tôi chưa từng tưởng tượng. Tôi biết, từ hôm nay, mối quan hệ với Nam sẽ không còn đơn giản, và ánh mắt lạ thường hôm nay chỉ mới là khởi đầu…