chị họ, mê hoặc trong đêm

Chương 4: Bí Mật Đêm Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa rào buổi tối trút xuống mái nhà, tiếng mưa rơi trên cửa sổ như nhịp trống dồn dập, khiến tim tôi cũng đập theo nhịp ấy. Không gian phòng khách mờ ảo trong ánh đèn vàng nhạt, mọi thứ trở nên trầm lặng và căng thẳng hơn bao giờ hết. Tôi ngồi trên ghế sofa, chăn quấn nhẹ quanh vai, cố gắng tập trung đọc sách nhưng tâm trí hoàn toàn trống rỗng.

Cơn mưa khiến không khí lạnh hơn, và tôi nghe tiếng bước chân quen thuộc từ hành lang. Nam bước vào, áo khoác còn ướt một phần vì mưa, tóc dính vài sợi lòa xòa trên trán. Ánh mắt cậu không còn tinh nghịch như thường ngày, mà sắc bén, chiếm hữu và đầy mê hoặc. Tôi cảm nhận luồng khí nóng từ cơ thể cậu lan tỏa, khiến tim tôi đập dồn dập.

“Cô không lạnh sao?” Nam hỏi, giọng thấp, bước đến gần, rồi vô tình – hay cố tình – quàng vai khoác chặt tôi. Cơ thể tôi giật mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không gian nhỏ hẹp, hơi ấm từ Nam lan tỏa khắp cơ thể, và tôi nhận ra rằng đây là lần đầu tiên chúng tôi ở gần nhau trong hoàn cảnh riêng tư như thế này.

“Thật ra… tôi có hơi lạnh,” tôi thốt ra, giọng nhỏ, cố gắng không nhìn thẳng vào mắt cậu. Nhưng Nam không buông ra, chỉ áp sát tôi hơn, cánh tay ôm quanh vai tôi như một thứ chiếm hữu không thể chối từ. Áp lực tâm lý trỗi dậy – tôi vừa sợ vừa muốn đáp lại, vừa muốn phản kháng nhưng không đủ can đảm.

Một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, làm tôi rùng mình. Nam cúi xuống gần tôi, hơi thở phả nhẹ vào cổ, và tôi cảm nhận được một luồng điện chạy dọc sống lưng. “Cô… biết không, tôi muốn cô…” giọng Nam khẽ thốt, thấp đến mức chỉ tôi nghe thấy. Tôi cố gắng rút lại, nhưng cậu giữ tay tôi bằng một lực vừa đủ, ánh mắt không rời.

Cảnh tượng ấy kéo dài vài giây, nhưng với tôi, dường như là cả một thế kỷ. Tôi vừa sợ vừa khao khát, vừa ngượng ngùng vừa mê hoặc. Nam hôn nhẹ lên cổ tôi, một lần, hai lần… tim tôi đập loạn nhịp, cơ thể nóng ran. Tôi lặng người, không thể chống lại cảm giác chiếm hữu mà cậu mang đến, và nhận ra rằng ranh giới cấm kỵ đã bị phá vỡ hoàn toàn.

“Đừng… đừng như vậy…” tôi khẽ thì thầm, nhưng giọng run run, không đủ sức mạnh để từ chối. Nam mỉm cười, ánh mắt tràn đầy quyền lực, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Cô không cần nói gì cả… chỉ cần để tôi lo.” Lời nói ấy vừa khiến tôi sợ vừa kích thích, một thứ cảm giác cấm kỵ mà tôi chưa từng trải qua.

Cậu ấy di chuyển sát tôi hơn, áp cơ thể vào tôi, và tay vẫn giữ cổ tay tôi, nhưng bây giờ là để giữ tôi ở gần, như một lời khẳng định quyền sở hữu. Tôi cảm nhận hơi thở cậu nóng bỏng trên da, tim đập mạnh, không khí giữa chúng tôi đặc quánh, ngột ngạt nhưng lại hấp dẫn đến khó tả.

Tiếng mưa rơi dồn dập bên ngoài như nhịp trống thúc giục, và tôi nhận ra một điều: từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa chúng tôi không còn đơn giản. Cảm giác vừa sợ vừa mê, áp lực vừa chiếm hữu vừa cấm kỵ, tất cả đan xen khiến tôi đứng trên bờ vực của dục vọng.

Nam hôn tôi lần nữa, lần này sâu hơn, đầy quyền lực nhưng không bạo lực. Tôi chống cự một cách yếu ớt, nhưng cơ thể phản ứng ngược lại, nóng ran, tim đập dồn dập, và nhận ra rằng mình đã bị cuốn vào một trò chơi mà chính tôi cũng không biết điểm dừng.

Khoảnh khắc ấy kết thúc khi tiếng chuông cửa vang lên – chị Hạ trở về, tạo khoảng cách buộc phải dừng lại. Nam rút tay, nhưng ánh mắt vẫn đầy chiếm hữu, nụ cười nửa miệng không giấu nổi sự mê hoặc. Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng, nhận ra rằng bí mật đêm mưa này sẽ là bước ngoặt, mở ra một mối quan hệ cấm kỵ, mê hoặc, và đầy dục vọng giữa chúng tôi.

Buổi tối kết thúc, tôi nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, tâm trí đầy hình ảnh Nam: ánh mắt chiếm hữu, hơi thở nóng bỏng, cái ôm nhẹ nhưng áp lực. Tôi biết rằng từ giờ, mọi thứ sẽ không còn bình thường nữa. Dục vọng, cấm kỵ và áp lực tâm lý đã len lỏi, biến mái nhà thân quen thành nơi chứa đựng những bí mật không ai ngờ tới…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×