Buổi tối buông xuống, ánh sáng vàng nhạt từ đèn trần hắt xuống phòng khách, làm mọi thứ thêm phần ấm áp nhưng cũng hơi ngột ngạt. Tôi ngồi trên ghế sofa, tay cầm cuốn sách nhưng mắt lại liên tục lướt nhìn Nam, người đang đứng gần bàn học, dường như vô tư nhưng ánh mắt cứ chạm vào tôi mỗi khi tôi không để ý.
Không khí giữa chúng tôi căng thẳng một cách lạ thường. Không phải căng thẳng vì tức giận hay mâu thuẫn, mà là một thứ cảm giác dường như đang thử thách ranh giới: vừa muốn lại vừa sợ, vừa tò mò lại vừa cảnh giác. Tôi nhận ra rằng, từ khi Nam trở nên chú ý đến tôi, mọi thứ xung quanh đều biến đổi, dù chỉ là một khoảng cách nhỏ, một cái chạm tay tình cờ cũng khiến tim tôi loạn nhịp.
“Cô đọc gì mà chăm chú vậy?” Nam lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, nhưng khi bước đến gần, tôi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu, phả lên cánh tay tôi. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đặt cuốn sách xuống: “Chỉ… đọc sách thôi.” Giọng tôi hơi run, nhưng cố tỏ ra tự nhiên.
Nam cười khẽ, không nói gì thêm, chỉ tiến sát tôi hơn một chút. Chiếc ghế sofa hơi hẹp, chúng tôi gần như chạm vai, và tôi nhận ra một điều: trái tim mình đang đập dồn dập, cơ thể bỗng nhiên nóng lên đến lạ thường. Tôi cố rút về phía sau, nhưng chiếc ghế đã hạn chế không gian, khiến khoảng cách gần như bị xóa nhòa.
Cậu ấy nghiêng người, ánh mắt lấp lánh sự mê hoặc, nhìn tôi không chớp. “Cô có biết… tôi thích cách cô đỏ mặt không?” Nam nói, giọng thấp, đầy tự tin nhưng xen lẫn chút tinh nghịch. Tôi sững người, mặt nóng bừng. Không thể phủ nhận rằng tim tôi đã phản ứng mạnh mẽ trước câu nói đó, một thứ vừa xấu hổ vừa kích thích.
Khoảnh khắc im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng tim tôi đập rộn ràng và nhịp thở nhẹ của Nam gần bên. Bàn tay cậu ấy vô tình chạm vào cánh tay tôi khi đưa một cuốn sách, nhưng lần này, cậu giữ lâu hơn, vuốt nhẹ theo chiều dài cánh tay, dừng lại ở cổ tay. Tôi hơi giật mình, nhưng không rút tay, cảm giác vừa sợ vừa khao khát lan tỏa khắp cơ thể.
“Nam… đừng…” tôi khẽ thốt ra, giọng run run. Nhưng Nam chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy quyền lực nhưng cũng đầy mê hoặc. Cậu nghiêng sát tôi hơn, khuôn mặt gần như chỉ cách tôi vài cm, và tôi cảm nhận được hơi thở của cậu phả nhẹ lên da. Trái tim tôi đập loạn nhịp, đầu óc quay cuồng, vừa muốn phản kháng vừa muốn chìm đắm.
Một cơn gió từ cửa sổ thổi vào, làm tôi rùng mình. Khoảnh khắc ấy dường như kéo dài vô tận, chỉ còn lại hai chúng tôi trong không gian nhỏ hẹp, cùng với cảm giác cấm kỵ len lỏi. Tôi biết rằng đây là ranh giới đầu tiên bị phá vỡ: dục vọng không còn là ý nghĩ thoáng qua, mà đang dần hiện hữu, chiếm lĩnh cơ thể và tâm trí tôi.
Nam khẽ đặt tay lên vai tôi, áp nhẹ, như thể muốn kiểm tra phản ứng. Tôi cứng người, nhưng trong lòng lại rạo rực, khó tả. “Cô… không cảm thấy gì sao?” cậu thì thầm, giọng đầy khêu gợi. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn cậu, không nói gì, trái tim vừa sợ vừa mê, nhận ra rằng bản thân đã bị cuốn vào một trò chơi mà chính tôi cũng chưa hiểu luật chơi.
Cậu ấy di chuyển gần hơn, đầu gối chạm nhẹ vào chân tôi, một khoảng cách vừa đủ để tạo áp lực tâm lý, vừa đủ để tôi cảm nhận được sức chiếm hữu. Tôi cảm thấy cơ thể run rẩy, tim đập dồn dập, và một luồng nhiệt lan tỏa từ ngực xuống bụng. Không gian phòng khách trở nên ngột ngạt, như thể mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại chúng tôi và cơn sóng cảm xúc dồn dập.
“Cô có muốn dừng lại không?” Nam thì thầm, nhưng giọng lại như thách thức, đầy mê hoặc. Tôi cố gắng nuốt cơn hồi hộp xuống, nhưng cơ thể không nghe lời, tim vẫn đập rộn ràng, hơi thở gấp gáp. Tôi biết rằng mình đang đứng trên ranh giới cấm kỵ, vừa muốn từ chối vừa muốn đáp lại, và sự rối bời này khiến tôi không thể nghĩ gì khác ngoài Nam.
Khoảnh khắc ấy kết thúc khi chị Hạ bước vào phòng, ánh mắt nghi ngại liếc nhìn chúng tôi. Không khí như bị cắt đứt, nhưng nhờ vậy, tôi có chút thời gian hít thở. Nam rút tay, nụ cười nửa miệng vẫn giữ nguyên sự chiếm hữu và mê hoặc. Tôi cúi đầu, mặt nóng bừng, biết rằng từ giờ, mọi thứ sẽ không còn đơn giản nữa. Áp lực, cấm kỵ, và dục vọng – tất cả đã len lỏi vào mái nhà thân quen, biến nó thành nơi chứa đựng những bí mật không ai ngờ tới.
Buổi tối trôi qua, tôi nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, tâm trí đầy hình ảnh Nam: ánh mắt, nụ cười, cái chạm tay nhẹ nhưng đầy chiếm hữu. Tôi tự nhủ mình phải cẩn thận, nhưng cũng biết rằng, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa chúng tôi đã bước sang một chương mới, đầy mê hoặc, cấm kỵ và… không thể dừng lại.