Buổi sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt chiếu qua rèm cửa, nhưng tâm trạng tôi lại nặng nề hơn bất cứ buổi sáng nào. Cơn mưa đêm qua vẫn còn văng vẳng trong tâm trí, cùng với những hình ảnh và cảm giác mà tôi vừa sợ vừa thèm muốn. Tôi cố gắng tự nhủ rằng mọi thứ chỉ là nhầm lẫn, nhưng nhịp tim vẫn đập dồn dập mỗi khi nghĩ đến Nam.
Chị Hạ bước vào phòng, vẻ mặt nghiêm nghị hơn thường lệ. “Ngồi xuống, chúng ta cần nói chuyện một chút,” chị nói, giọng vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm trọng. Tôi lập tức cảm nhận được bầu không khí nặng nề, như một lời cảnh báo vô hình. Tôi ngồi xuống, lòng hồi hộp và lo lắng, biết rằng chuyện giữa tôi và Nam không thể tiếp tục giấu được lâu.
“Chị… có chuyện gì sao?” tôi hỏi, giọng run run. Chị ngồi xuống đối diện tôi, ánh mắt nhìn thẳng, đầy lo lắng nhưng cũng không giấu nổi sự nghiêm nghị. “Cậu ấy… cậu Nam,” chị nói, rồi dừng lại một giây, “chị không biết cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt và cách cậu ấy gần gũi với em… chị không muốn em bị tổn thương.”
Tôi cảm thấy tim đập mạnh, hơi thở gấp. Những lời nói của chị vừa cảnh báo vừa như một gáo nước lạnh, nhắc nhở tôi về ranh giới cấm kỵ mà tôi đang vượt qua. Tôi biết mình phải cẩn thận, nhưng trong lòng lại rạo rực một cách khó tả, bởi ánh mắt chiếm hữu của Nam vẫn hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
Chị Hạ nhíu mày, giọng nhẹ nhưng nghiêm khắc: “Em phải nhớ, trong nhà này, em và cậu ấy là… gia đình. Mọi cảm xúc khác thường, dù là tò mò hay hấp dẫn, đều có thể dẫn đến những hậu quả khó lường.” Tôi cúi đầu, tim vừa sợ vừa rối. Lời cảnh báo của chị khiến tôi nhận ra mối nguy hiểm của dục vọng cấm kỵ, nhưng đồng thời, cảm giác mê hoặc từ Nam vẫn không hề giảm.
Khoảng khắc yên lặng trôi qua, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc trong phòng. Tôi cảm thấy áp lực dồn lên vai, như một sức nặng không thể trốn tránh. Chị Hạ tiếp tục: “Em phải giữ khoảng cách, đừng để chuyện này đi quá xa. Chị không muốn nhìn thấy em phải hối hận.” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng, một phần tôi lại mong muốn thử thách ranh giới, tò mò về cảm giác mà Nam mang lại.
Ngay lúc đó, Nam bước vào phòng, không báo trước, ánh mắt vẫn sắc bén và đầy quyền lực. Tôi lùi lại một chút, tim đập dồn dập. Áp lực từ chị Hạ, từ cấm kỵ, và từ chính dục vọng của bản thân khiến tôi gần như nghẹt thở. Nam mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự mê hoặc, như thể thách thức mọi ranh giới.
Cậu ấy bước đến, gần tôi, nhưng lần này không hôn, chỉ khẽ đặt tay lên vai tôi, áp sát nhẹ. Tôi lặng người, vừa sợ vừa khao khát, cảm nhận sức chiếm hữu rõ rệt. “Không sao, chị Hạ cũng biết mà…” Nam thì thầm, giọng trầm, đầy mê hoặc. Tôi biết cậu đang nhấn mạnh quyền sở hữu, nhưng cũng cố ý giữ bí mật, khiến tôi vừa ngượng vừa run.
Khoảnh khắc ấy kéo dài, chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim dồn dập. Tôi cảm nhận một cảm giác lạ lùng: vừa an toàn khi có chị Hạ quan tâm, vừa hấp dẫn và mê hoặc khi có Nam gần. Cảm giác cấm kỵ, mê hoặc, áp lực tâm lý – tất cả đan xen, khiến tôi không thể tách rời.
Buổi sáng hôm đó trôi qua trong căng thẳng và hỗn loạn nội tâm. Tôi biết rằng lời cảnh báo của chị Hạ là thực, rằng dục vọng cấm kỵ có thể dẫn đến những hậu quả không lường. Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt chiếm hữu của Nam, tôi lại không thể phủ nhận sự mê hoặc, sự rạo rực mà chỉ có cậu ấy mang lại.
Tối hôm đó, khi tôi nằm trên giường, tâm trí vẫn tràn đầy hình ảnh Nam – ánh mắt, hơi thở, và cảm giác áp lực chiếm hữu. Tôi nhận ra rằng từ bây giờ, mọi hành động, mọi cảm xúc đều phải cẩn thận, nhưng cũng biết rằng cảm giác mê hoặc và cấm kỵ này sẽ còn kéo dài, sâu hơn và bạo hơn, thử thách cả lý trí và cơ thể của tôi.