chị họ, mê hoặc trong đêm

Chương 7: Chạm Vào Cấm Kỵ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm buông xuống, ánh đèn trong phòng khách vàng nhạt, làm mọi thứ trở nên mềm mại nhưng ngột ngạt đến khó chịu. Tôi ngồi trên ghế sofa, tay run run cầm cuốn sách, nhưng tâm trí thì hoàn toàn rối loạn. Hình ảnh Nam – ánh mắt chiếm hữu, hơi thở nóng bỏng, những cái chạm đầy mê hoặc – vẫn còn in sâu, khiến tôi vừa sợ vừa kích thích.

Nam bước vào phòng, ánh mắt không còn tinh nghịch như ngày thường, mà sắc bén và chiếm hữu đến mức tôi cảm thấy tim đập loạn nhịp. Cậu tiến gần, không gian giữa chúng tôi hẹp dần, mỗi bước đi đều dồn áp lực lên tôi. Tôi muốn lùi lại, nhưng chiếc ghế sofa nhỏ hẹp không cho phép. Áp lực tâm lý trỗi dậy, vừa sợ vừa rạo rực, khiến tôi gần như đứng không vững.

“Cô biết không… từ khoảnh khắc đầu tiên tôi nhìn cô, tôi đã muốn sở hữu cô,” Nam thì thầm, giọng thấp, mê hoặc nhưng quyền lực. Tôi lặng người, mặt nóng bừng, tim đập rộn ràng. Đây là lần đầu tiên cậu nói trực tiếp, không còn dấu diếm. Tôi vừa muốn chống cự vừa muốn đáp lại, cơ thể phản ứng ngược lại lý trí.

Cậu nghiêng người, áp sát tôi, và bàn tay bắt đầu di chuyển nhẹ lên vai, xuống cánh tay, giữ tôi gần mình. Tôi run rẩy, vừa sợ vừa thích, cảm nhận sức chiếm hữu mạnh mẽ. Hơi thở cậu phả lên da, nóng bỏng và ám ảnh, khiến tôi không thể nghĩ gì khác ngoài cảm giác mê hoặc này.

Một tiếng động từ hành lang – có thể là chị Hạ đi qua – làm tôi giật mình. Tôi muốn rút lại, nhưng Nam chỉ nhẹ nhàng ôm tôi chặt hơn, như một lời thách thức: không gian này là của cậu, tôi không thể trốn thoát. Áp lực từ chiếm hữu và cấm kỵ khiến tim tôi đập dồn dập, cơ thể nóng ran.

“Đừng sợ… để tôi lo cho cô,” Nam nói, giọng trầm, nhưng đầy quyền lực. Tôi cố gắng thở sâu, nhưng cảm giác áp lực, mê hoặc và cấm kỵ khiến tôi gần như mất kiểm soát hoàn toàn. Lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng dục vọng không còn là ý nghĩ thoáng qua, mà đã chiếm lĩnh cơ thể và tâm trí tôi.

Cậu hôn tôi lên cổ, môi áp nhẹ nhưng đầy chiếm hữu. Tôi run rẩy, thở hổn hển, vừa muốn chống cự vừa muốn đáp lại. Không gian phòng khách như biến mất, chỉ còn chúng tôi và cảm giác mê hoặc đến tột cùng. Áp lực tâm lý, dục vọng cấm kỵ và chiếm hữu xen lẫn, khiến tôi nhận ra rằng từ khoảnh khắc này, mọi thứ đã bước sang một ngưỡng mới, không thể quay lại.

Tiếng chuông cửa vang lên bất ngờ – chị Hạ trở về. Khoảnh khắc bị gián đoạn, tôi vội lùi lại, mặt đỏ bừng, tim đập dồn dập. Nam rút tay, nhưng ánh mắt vẫn đầy quyền lực và mê hoặc, nụ cười nửa miệng như thách thức. Tôi biết rằng từ giờ, mọi hành động và cảm xúc đều phải cẩn thận, nhưng sự mê hoặc và cấm kỵ này sẽ còn sâu hơn, bạo hơn.

Buổi đêm kết thúc, tôi nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, tâm trí tràn ngập hình ảnh Nam: ánh mắt chiếm hữu, hơi thở nóng bỏng, và cảm giác áp lực không thể chối từ. Tôi biết rằng dục vọng, cấm kỵ, và chiếm hữu đã len lỏi sâu vào tâm trí và cơ thể, biến mái nhà thân quen thành nơi đầy bí mật và mê hoặc… nơi mà lần đầu tiên tôi chạm vào cấm kỵ một cách trọn vẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×