chị họ, mê hoặc trong đêm

Chương 9: Đêm Không Thể Quên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa đêm vẫn rơi ào ạt ngoài cửa sổ, từng hạt rơi mạnh như nhịp trống thúc dồn tim tôi. Tôi ngồi trên ghế sofa, cơ thể nóng ran, tâm trí quay cuồng giữa sợ hãi, mê hoặc và dục vọng. Mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim rộn ràng của tôi cùng Nam.

Nam bước vào, ánh mắt sắc bén, đầy quyền lực và chiếm hữu. Tôi run rẩy, muốn lùi lại nhưng cơ thể dường như không nghe lời. “Hôm nay… cô có ổn không?” cậu hỏi, giọng trầm, vừa dịu dàng vừa mê hoặc. Tôi chỉ lặng im, cảm giác vừa sợ vừa khao khát tràn ngập toàn thân.

Chúng tôi đứng sát nhau, khoảng cách gần đến mức hơi thở của cậu phả vào cổ tôi. Bàn tay Nam bắt đầu di chuyển, vuốt ve nhẹ từ vai xuống lưng, áp sát tôi vào người, khiến tim tôi đập dồn dập, cơ thể nóng ran. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ rệt sức chiếm hữu cực mạnh, khiến lý trí hoàn toàn mất kiểm soát.

“Đừng sợ… tôi chỉ muốn cô yên tâm,” Nam thì thầm bên tai, giọng trầm, mê hoặc và quyền lực. Tôi run rẩy, tim đập mạnh, cảm giác vừa bị áp đảo vừa kích thích đến tột cùng. Mọi lý trí tan biến, chỉ còn lại cảm giác cơ thể bị chiếm hữu, vừa sợ vừa thèm khát.

Nam áp môi lên cổ, hôn sâu hơn, bàn tay giữ chặt eo tôi, kéo tôi sát vào cơ thể cậu. Tôi thở hổn hển, run rẩy, vừa muốn chống cự vừa muốn đáp lại. Áp lực tâm lý, dục vọng cấm kỵ, và chiếm hữu cực mạnh đan xen, khiến tôi gần như mất hoàn toàn khả năng kiểm soát.

Bất ngờ, tiếng cửa mở. Chị Hạ bước vào, ánh mắt giật mình, nhận ra mọi thứ. Tôi giật nảy, tim như vỡ ra, cơ thể lạnh ngắt nhưng vẫn cảm nhận hơi ấm và sức chiếm hữu từ Nam. Chị Hạ hét lên, không thể tin vào mắt mình: “Cả hai… các cậu đang làm gì thế này?”

Khoảnh khắc bị gián đoạn khiến Nam rút tay, nhưng ánh mắt vẫn đầy quyền lực và mê hoặc. Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp. Sự cấm kỵ, mê hoặc và dục vọng giờ đây không còn bị che giấu, mọi bí mật đã lộ rõ.

Chị Hạ bước đến gần, giọng vừa giận vừa lo: “Đây là nhà… em phải biết giới hạn!” Nhưng tôi biết rằng, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa tôi và Nam đã vượt quá giới hạn, và dục vọng, chiếm hữu, cấm kỵ đã trở thành phần không thể tách rời trong tâm trí tôi.

Đêm đó, khi mưa tạnh và chị Hạ ra ngoài, tôi nằm trên giường, mắt mở trần nhà, tâm trí đầy hình ảnh Nam: ánh mắt chiếm hữu, hơi thở nóng bỏng, bàn tay quyền lực. Tôi biết rằng từ giờ, mọi hành động, mọi cảm xúc đều phải cân nhắc, nhưng cảm giác mê hoặc và cấm kỵ sẽ còn bùng nổ, sâu hơn, bạo hơn, và không thể quay lại như trước…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×