Mưa biên giới không giống mưa thành phố. Nó không rả rích dịu dàng, mà nặng hạt, ào ạt như muốn xé toang màn đêm. Gió lạnh từ dãy núi phía xa thốc vào, len qua từng thớ vải, cắt sâu vào da thịt. Dưới màn mưa xám xịt, những bóng đèn vàng vọt từ trạm gác le lói như đom đóm lạc giữa đêm.
Lê Minh Hạ kéo chặt áo khoác, bàn tay giữ túi y tế nặng trĩu, giày ướt sũng bùn. Cô vừa được điều động từ bệnh viện quân y trung ương xuống đây — một vùng biên heo hút, nơi mà chỉ nghe tên thôi cũng đủ để nhiều người chùn bước. Nhưng cô không. Không phải vì cô không biết sợ, mà vì cô đã tự hứa với bản thân: phải rời xa nơi đầy những kỷ niệm đau đớn kia, đến một nơi mới, bắt đầu lại.
Cổng doanh trại hiện ra sau một khúc cua. Hai binh sĩ trẻ đứng gác, súng khoác vai, mắt cảnh giác. Khi thấy bóng cô, họ nhanh chóng giơ tay chào theo điều lệnh. Minh Hạ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, bước vào sân. Mùi đất ẩm trộn lẫn mùi dầu súng và khói thuốc súng nhàn nhạt từ thao trường gần đó khiến cô cảm giác như đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Cô men theo dãy nhà, tìm tới phòng chỉ huy. Nhưng ngay khi vừa đặt chân qua cửa, một giọng nói trầm thấp, lạnh như gió từ đỉnh núi, vang lên.
“Cô là ai? Ai cho phép cô đi thẳng vào đây?”
Người đàn ông cao lớn đứng sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Quân phục trên người anh thẳng nếp, cổ áo cài kín, quân hàm lấp lánh dưới ánh đèn. Gương mặt góc cạnh, từng đường nét rắn rỏi, chiếc mũ kê-pi đặt ngay ngắn trên bàn.
Trung tá Trần Duy Lâm. Cái tên mà hầu như ai ở quân khu này cũng vừa nể vừa sợ.
Minh Hạ hít sâu, bước tới một bước, giơ giấy điều động ra. “Báo cáo, tôi là Lê Minh Hạ, y sĩ mới điều động từ trung ương về. Tôi đến nhận nhiệm vụ.”
Ánh mắt anh liếc nhanh qua tờ giấy, nhưng không bỏ qua việc quan sát cô từ đầu đến chân. Mái tóc buộc gọn gàng, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt sáng, kiên định. Có gì đó trong đôi mắt ấy khiến anh chú ý hơn cần thiết.
“Y sĩ?” Anh tiến lại gần, mỗi bước đều nặng nề, áp lực. “Ở đây không phải chỗ để những người yếu ớt đến thử sức. Cô biết vùng biên này nguy hiểm thế nào không?”
“Biết.” Cô không né tránh ánh mắt anh, giọng bình tĩnh. “Tôi đến đây không phải để thử sức, mà để làm việc.”
Khoé môi anh khẽ nhếch, nhưng không hẳn là nụ cười. “Hy vọng cô làm được như lời nói. Ở đây, tôi không dung thứ cho sự yếu kém.”
Không khí trong phòng đặc quánh. Chỉ vài câu nói, nhưng khí thế áp đảo của anh khiến cô cảm thấy khó thở. Thay vì phản bác, cô chỉ gật đầu, chờ anh ra hiệu. Cuối cùng, anh quay đi, giọng lạnh lùng: “Binh nhất Hòa, đưa y sĩ Lê về phòng y tế.”
Đêm đầu tiên ở vùng biên, Minh Hạ được sắp xếp một căn phòng nhỏ sát phòng y tế. Giường sắt đơn, chăn gấp vuông góc như sách giáo khoa. Gió lạnh len qua khe cửa, tiếng mưa vẫn rền rĩ ngoài kia. Cô vừa cất đồ xong, chưa kịp nghỉ thì tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
“Báo cáo! Trung tá Lâm bị thương khi tuần tra, yêu cầu y sĩ đến ngay!”
Minh Hạ vội khoác áo mưa, xách túi y tế chạy theo binh sĩ. Đèn hành lang chớp tắt, bước chân dồn dập hòa vào tiếng mưa rơi. Khi đến phòng chỉ huy, cô thấy anh đang ngồi trên ghế, áo quân phục đã cởi bỏ, chỉ còn sơ mi trắng, tay áo xắn lên, máu đỏ loang trên vải.
“Ngồi xuống.” Giọng anh trầm hơn lúc chiều, mang theo chút mệt mỏi.
Cô quỳ một chân, cẩn thận kiểm tra vết thương — một đường rách dài, máu vẫn rỉ ra. Cô bắt đầu sát trùng, băng bó. Nhưng khoảng cách gần khiến cô nhận ra mùi hương nam tính pha chút mùi thuốc súng, nóng bỏng lạ thường.
“Cô run à?” Anh bất ngờ hỏi, bàn tay to giữ chặt cổ tay cô, ánh mắt khóa chặt ánh mắt cô.
“Tôi… không.” Cô nuốt khan, cố giữ bình tĩnh.
Anh cúi sát hơn, giọng trầm như thì thầm: “Ở đây, nếu muốn tồn tại, cô phải quen với việc bị áp sát… như thế này.”
Hơi thở anh phả vào da, nóng hổi. Trong giây lát, Minh Hạ không biết mình đang lo cho vết thương của anh hay lo cho trái tim đang đập nhanh của chính mình.
Đêm đầu tiên ở vùng biên, cô đã nhận ra — người chỉ huy này không chỉ nguy hiểm trên chiến trường, mà còn đủ sức phá vỡ mọi phòng tuyến trong lòng cô.