Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa căn hộ nhỏ trên tầng bảy của khu chung cư, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng xinh xắn của Lâm Ngọc Vy. Cô nhíu mày khi điện thoại reo lên lần thứ ba trong vòng mười phút.
“Chị ơi, hôm nay phải về nhà họp gia đình nha! Bố mẹ đang sốt ruột lắm!” – giọng em gái Vân Anh vang lên trong máy.
Ngọc Vy thở dài, áp mặt vào gối. “Em biết rồi, nhưng chị… chị không muốn đâu. Lần nào về cũng bị tra khảo chuyện yêu đương, còn bị hỏi khi nào lấy chồng nữa…”
“Thì đúng rồi! Chị hai sắp 26 tuổi rồi kìa! Bố mẹ lo là đúng mà.”
Ngọc Vy lẩm bẩm một mình: “26 tuổi, vẫn chưa có ai… cũng không biết có ai hợp đâu…”
Cô ngồi dậy, nhìn vào gương, tự nhủ: “Thôi kệ, phải đi thôi. Chị hai không thể trốn mãi được.”
Trước cổng nhà họ Lâm, bầu không khí rộn ràng nhưng căng thẳng bao trùm. Tiếng mẹ gọi ra ngoài sân, tiếng bố lẩm bẩm về chuyện hôn nhân, và những câu hỏi thường trực: “Con có người yêu chưa? Bao giờ lấy chồng?”
Ngọc Vy bước vào, cố nở nụ cười thật tươi. Bà Lâm nhìn thấy cô là cười ngay:
“Ồ, Ngọc Vy về rồi hả con! Dạo này con bận rộn gì không? Có ai theo đuổi chưa?”
Ngọc Vy ấp úng, cười gượng: “Dạ, con bận công việc thôi ạ…”
Bà Lâm gật gù nhưng ánh mắt đầy nghi vấn. Bố cô, ông Lâm, chỉ lặng lẽ quan sát, đôi mắt tinh tường nhìn con gái như đang dò xét mọi cử chỉ.
Bữa cơm diễn ra với không khí vừa ấm cúng vừa… căng thẳng. Mọi thứ từ món ăn đến câu chuyện đều trở thành chất liệu để bố mẹ tra khảo:
“Con hai, dạo này có gặp ai hợp ý không?”
Ngọc Vy hít sâu: “Dạ… chưa ạ.”
“Chưa ư? Con cũng không còn trẻ nữa đâu! Mẹ lo quá…”
Ngọc Vy cười trừ, vừa ăn vừa thầm nghĩ: Nếu có một cách nào đó để bố mẹ yên lòng mà mình không phải chịu áp lực… thì tốt biết mấy.
Vừa lúc đó, điện thoại của cô rung. Một tin nhắn lạ từ số máy lạ xuất hiện:
“Cần một người làm bạn trai giả chấp nhận không? Đảm bảo không rắc rối.”
Ngọc Vy nhíu mày, vừa bất ngờ vừa buồn cười. Ai mà gửi tin nhắn lạ thế này chứ? Nhưng trong lòng lại lóe lên một ý nghĩ: “Liệu đây có phải… giải pháp hoàn hảo cho gia đình mình?”
Cô thở dài, lẩm bẩm: “Nếu như có một anh chàng lạnh lùng, vừa đẹp trai vừa chịu làm bạn trai giả… thì có khi bố mẹ sẽ im miệng.”
Và ngay lúc đó, cửa phòng khách mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi, lịch lãm, phong thái tự tin, bước vào cùng mẹ cô – là bạn của gia đình.
“Ngọc Vy, cô này là…” – mẹ giới thiệu, nhưng Ngọc Vy chỉ lặng lẽ quan sát.
Anh ta cao ráo, gương mặt điển trai, ánh mắt có chút lạnh lùng nhưng ẩn sau đó là sự quan sát tỉ mỉ. Lần đầu gặp, Ngọc Vy không nói gì, chỉ thầm nghĩ: Anh này… có vẻ không phải dạng dễ gần đâu.
Bữa cơm tiếp tục, nhưng Ngọc Vy nhận thấy ánh mắt anh ta đôi lần dừng lại trên mình, nhưng không hề cười. Chỉ là nhìn, và quan sát. Điều đó khiến cô vừa tò mò vừa hơi khó chịu.
Sau bữa cơm, khi mọi người ra ngoài uống trà, Ngọc Vy lén đứng dậy ra ban công. Không khí buổi sáng trong lành, nhưng trái tim cô vẫn rối bời.
Tin nhắn lạ vẫn hiện trên điện thoại:
“Nếu muốn, hãy gặp tôi tối nay tại quán cà phê gần công viên. Chúng ta sẽ bàn về việc hẹn hò giả.”
Ngọc Vy nhíu mày. Ý tưởng nghe có vẻ điên rồ, nhưng lại… hấp dẫn. Cô nghĩ đến việc vừa có thể giải quyết áp lực gia đình, vừa không mất quá nhiều công sức.
“Được thôi, thử một lần xem sao…” – cô nhắn lại.
Tối hôm đó, Ngọc Vy đến quán cà phê. Không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm áp. Cô ngồi xuống, tim đập nhanh.
Chưa đầy một phút sau, anh ta bước vào. Chính là người đàn ông tối hôm nay ở nhà cô – vẻ lạnh lùng, điển trai, ánh mắt sâu thẳm. Anh ta cầm tách cà phê, đặt xuống bàn, nhìn cô:
“Ngọc Vy, tôi nghe nói cô cần một bạn trai giả?”
Ngọc Vy ngạc nhiên, nhưng cố bình tĩnh: “Dạ… đúng vậy. Nếu anh đồng ý, thì… giúp tôi một lần.”
Anh ta nhếch môi cười, nụ cười vừa lạnh vừa bí ẩn: “Một lần thôi, hay lâu dài?”
Ngọc Vy ấp úng: “Chỉ… tạm thời thôi. Cho đến khi bố mẹ tôi thôi hỏi chuyện yêu đương.”
Anh ta gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh nhưng ẩn chứa chút tò mò: “Được, tôi đồng ý. Nhưng có một điều… nếu bắt đầu, thì phải nghiêm túc.”
Ngọc Vy cắn môi, vừa lo lắng vừa phấn khích. Cô biết rằng cuộc hẹn hò giả này sẽ mở ra một chuỗi những tình huống vừa hài hước, vừa lãng mạn, thậm chí… có thể thay đổi cuộc đời mình.
Sáng hôm sau, khi quay lại nhà, Ngọc Vy đã sẵn sàng. Bố mẹ cô vẫn đang tra khảo, nhưng cô nở nụ cười rạng rỡ, tay nắm tay “bạn trai giả” bước vào:
“Con giới thiệu, đây là bạn trai con – Hạ Thần.”
Mọi ánh mắt đều dừng lại, bất ngờ và kinh ngạc. Bố cô há hốc, mẹ cô tròn mắt:
“Bạn trai? Thật sao, Ngọc Vy?”
Ngọc Vy gật đầu, và trong lòng cô thầm nghĩ: Một chương mới bắt đầu… và không biết sẽ ngọt hay rắc rối đến mức nào…
Hạ Thần đứng bên cạnh, lạnh lùng nhưng nghiêm túc, ánh mắt hướng về cô: “Tôi sẽ làm đúng như đã thỏa thuận.”
Ngọc Vy cười, lòng tràn đầy hy vọng: Ít nhất, hôm nay mình sẽ không bị tra khảo.