Sáng hôm sau, Lâm Ngọc Vy thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cuộc hẹn “giả hẹn hò” với Hạ Thần tối hôm trước vẫn còn ám ảnh trong đầu cô, vừa khiến cô phấn khích, vừa khiến cô lo lắng không thôi. Cô đứng trước gương, vuốt nhẹ mái tóc dài, tự nhủ: “Chỉ cần hôm nay bình tĩnh… không làm gì quá lố là được.”
Ngọc Vy chọn một bộ váy đơn giản nhưng thanh lịch, màu pastel nhẹ nhàng, đi kèm giày cao gót thấp. Cô muốn trông tự nhiên nhưng vẫn đủ chỉnh tề cho sự kiện công ty mà bố mẹ sắp giới thiệu hôm nay. Trong khi chỉnh sửa tóc, cô tự nhủ: “Nếu mọi việc suôn sẻ, bố mẹ sẽ yên lòng. Nhưng liệu anh ta có hợp tác tốt không nhỉ…”
Khi Ngọc Vy đến địa điểm tổ chức, sảnh lớn được trang trí theo tông màu trắng – vàng ấm áp, ánh đèn lung linh phản chiếu trên sàn bóng loáng. Tiếng nhạc nền nhẹ nhàng pha lẫn tiếng cười nói của khách mời khiến không khí vừa trang trọng vừa phấn khích. Ngọc Vy bước vào, ánh mắt lướt qua mọi người, tìm bàn đăng ký. Và rồi, cô nhận thấy Hạ Thần đứng ở góc sảnh, dáng người cao ráo, áo vest đen vừa vặn, mái tóc vuốt gọn, ánh mắt hướng về phía cô.
Anh ta vẫn lạnh lùng như hôm qua… nhưng sao ánh mắt lại nhìn mình lâu đến thế? Ngọc Vy thầm nghĩ. Hạ Thần tiến lại gần cô, bước đi chắc chắn nhưng không hề gấp gáp. Khi đứng trước mặt Ngọc Vy, anh cúi đầu chào một cách lịch sự.
“Ngọc Vy, hôm nay cô muốn hợp tác như thế nào?”
Ngọc Vy đỏ mặt, thở nhẹ: “À… chỉ cần hôm nay giả làm cặp đôi, không cần quá nhiều biểu hiện công khai trước mọi người. Chỉ cần giữ thái độ thân thiện là được.”
Hạ Thần nhếch môi, ánh mắt lạnh nhưng ẩn ý tinh quái: “Thân thiện thôi hay thân mật một chút?”
Ngọc Vy cắn môi, không biết trả lời sao. Trong lòng cô vừa hồi hộp vừa lo lắng: Liệu anh ta sẽ thử thách mình đến mức nào đây?
Khi họ bước vào sảnh, một đồng nghiệp của bố cô tình cờ đến gần và hỏi: “Ngọc Vy, hôm nay đi với ai đấy? Người này trông quen mà sao lạ vậy?”
Ngọc Vy lập tức bối rối, liếc Hạ Thần. Anh ta chỉ nhướng mày, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng nụ cười nhẹ thoáng qua khiến tim Ngọc Vy đập nhanh.
“À… đây là bạn trai tôi, Hạ Thần.”
Người đồng nghiệp há hốc mồm, ánh mắt tròn xoe: “Bạn trai thật sao? Ồ, cậu may mắn quá!”
Hạ Thần gật đầu, giọng trầm ổn: “Vâng, tôi là bạn trai cô ấy.”
Cả hai cùng đi vào, nhưng không khí xung quanh căng thẳng khi vài ánh mắt tò mò dõi theo họ. Ngọc Vy cố nắm tay Hạ Thần thật khẽ, nhưng anh chỉ nhấc nhẹ bàn tay cô và cười: “Chỉ cần tự nhiên thôi.” Cô đỏ mặt, không biết nói gì, chỉ gật đầu.
Trong lúc di chuyển, một người bạn của Ngọc Vy vô tình vấp chân, suýt ngã vào cô. Ngọc Vy vội giữ người bạn, kéo lệch hướng một chút và… va phải Hạ Thần. Anh ta không hề nổi giận, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt như đọc suy nghĩ: “Cẩn thận một chút.”
Ngọc Vy lúng túng, lí nhí: “Xin lỗi, em không cố ý…”
Hạ Thần nhếch môi, ánh mắt thoáng cười: “Không sao. Nhưng nếu lần sau còn vậy, tôi sẽ… phạt cô đấy.”
Ngọc Vy đỏ mặt, vừa tức vừa thấy tim mình đập loạn nhịp. Cô thầm nghĩ: Anh này vừa lạnh vừa thích trêu mình… đúng là kiểu nam chính ngôn tình chuẩn TQ.
Khi sự kiện diễn ra, MC giới thiệu một trò chơi nhóm. Ngọc Vy và Hạ Thần vô tình được xếp vào cùng một đội. Nhiệm vụ: các cặp đôi phải hợp tác để hoàn thành thử thách “xây tháp giấy”. Ngọc Vy nhìn Hạ Thần: “Anh… có biết chơi không?”
Hạ Thần nhếch môi: “Tôi sẽ hướng dẫn cô.”
Cả hai bắt đầu sắp xếp giấy, xếp từng lớp, nhưng mọi việc không hề đơn giản. Ngọc Vy vụng về, các tờ giấy liên tục bị lệch. “Được rồi, để tôi làm,” Hạ Thần cầm tay cô điều chỉnh lại. Khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhau, Ngọc Vy đỏ bừng mặt. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tim vẫn đập loạn.
Những tiếng cười, những ánh mắt xung quanh khiến cô vừa xấu hổ vừa thấy vui. Hạ Thần không nói gì, chỉ tập trung vào thử thách, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc cô, khiến Ngọc Vy cảm thấy vừa tò mò vừa hồi hộp.
Khi trò chơi kết thúc, đội của họ chiến thắng. Ngọc Vy thở phào, nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt tò mò của Hạ Thần. Anh nhấc cằm cô lên, giọng trầm ổn: “Cô không tệ. Nhưng vẫn còn vụng về.” Ngọc Vy đỏ mặt, vừa bực vừa thấy… vui. Anh ta dường như để ý từng chi tiết nhỏ nhất của mình…
Trong lúc mọi người chụp ảnh, Hạ Thần kéo cô ra một góc nhỏ, ánh mắt nghiêm túc: “Nhớ, hôm nay chỉ giả vờ thôi. Không được quá lộ cảm xúc.” Ngọc Vy gật đầu, nhưng lòng đã bắt đầu rối loạn. Cô thầm nghĩ: Liệu giả vờ có thật sự dễ dàng không? Hay tôi sẽ dần bị cuốn vào cảm xúc thật…
Sự kiện kết thúc, Ngọc Vy và Hạ Thần ra về. Trên đường đi, họ đi cạnh nhau, khoảng cách vừa đủ để khiến tim Ngọc Vy loạn nhịp nhưng không quá gần để phá vỡ “thỏa thuận giả hẹn hò”.
Hạ Thần đột ngột hỏi: “Cô cảm thấy thế nào về hôm nay?”
Ngọc Vy lúng túng, mắt nhìn xuống: “V…vừa hồi hộp vừa… vui ạ.”
Anh nhếch môi, ánh mắt vẫn lạnh nhưng ẩn chứa sự quan sát tinh tế: “Vậy là tốt. Chúng ta còn phải luyện tập nhiều, để thỏa thuận này trông thật nhất.”
Ngọc Vy thở dài, vừa mệt vừa hồi hộp: Chỉ là giả hẹn hò… nhưng sao tim mình cứ loạn nhịp thế này?
Và cô biết, hành trình giả hẹn hò với Hạ Thần mới chỉ bắt đầu…