Ngày hôm đó, Lâm Ngọc Vy thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Những ngày giả hẹn hò cùng Hạ Thần khiến trái tim cô luôn rung động, và cô nhận ra rằng cảm xúc thật đã len lỏi vào từng hành động, từng ánh mắt. Cô đứng trước gương, vuốt nhẹ mái tóc dài, tự nhủ: “Chỉ cần bình tĩnh… đừng để cảm xúc thật bộc phát… nhưng sao lại khó đến thế…”
Ăn sáng xong, cô nhận được tin nhắn từ Hạ Thần:
“Hẹn gặp lúc 10h tại công viên. Hôm nay sẽ là buổi tập ‘xử lý mâu thuẫn’. Chuẩn bị tinh thần.”
Ngọc Vy nhíu mày, vừa hồi hộp vừa lo lắng: Xử lý mâu thuẫn… anh ta sẽ làm gì đây? Cô trả lời: “Dạ, tôi hiểu.”
Khi đến công viên, Hạ Thần đã đứng sẵn, áo sơ mi trắng gọn gàng, quần tây đen, ánh mắt lạnh nhưng tinh tế. Anh nhếch môi: “Đúng giờ. Cô đã chuẩn bị chưa?”
Ngọc Vy hít sâu, gật đầu: “Dạ… tôi… tôi sẵn sàng.”
Anh tiến gần, giọng trầm ổn: “Hãy nhớ, hôm nay là buổi luyện tập. Không được để cảm xúc thật lộ ra quá nhiều.”
Cô thở dài, vừa hồi hộp vừa mệt. Chỉ là luyện tập… nhưng sao tim mình cứ loạn nhịp thế này…
Họ đi dạo quanh hồ nước, không khí mát mẻ, ánh nắng dịu. Hạ Thần đột ngột dừng lại, ánh mắt sắc bén: “Hôm nay chúng ta sẽ tập tình huống tranh cãi nhẹ. Cô phải giữ thái độ tự nhiên, như một cặp đôi thật đang cãi nhau.”
Ngọc Vy đỏ mặt, lí nhí: “D…dạ… cãi nhau sao ạ?”
Anh nhếch môi, ánh mắt lạnh nhưng tinh tế: “Đúng vậy. Để tôi hướng dẫn. Hãy bắt đầu.”
Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Khoảnh khắc giả vờ cãi nhau bắt đầu, nhưng không ngờ rằng cảm xúc thật của cô sẽ len lỏi vào từng lời nói, từng ánh mắt.
Ngọc Vy nheo mắt: “Anh luôn lạnh lùng, làm gì cũng tính toán trước… em cảm thấy mệt mỏi!”
Hạ Thần nhíu mày, giọng trầm: “Cô nghĩ tôi làm vậy là vì muốn khó chịu sao? Tôi chỉ muốn mọi việc trơn tru, không làm cô bối rối.”
Ngọc Vy đỏ mặt, vừa bực vừa ngượng: “Nhưng… anh quá… chi tiết, khiến em không thoải mái!”
Hạ Thần nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Vậy thì cô phải nói ra ngay khi không vừa ý. Giữ trong lòng chỉ khiến bản thân cô mệt mỏi hơn.”
Ngọc Vy hít sâu, tim đập nhanh. Cô nhận ra, dù là giả vờ cãi nhau, nhưng cảm giác thật đang trỗi dậy. Mỗi lời nói của Hạ Thần khiến trái tim cô rung động và lo lắng.
Khi đi dạo tiếp, mưa nhẹ bắt đầu rơi, làm không khí thêm lãng mạn. Hạ Thần rút ra chiếc ô, kéo Ngọc Vy sát vào người để tránh mưa. Khoảng cách gần gũi khiến cô đỏ mặt, tim loạn nhịp.
Ngọc Vy lí nhí: “D…dạ… cảm ơn anh…”
Anh nhếch môi, ánh mắt lạnh nhưng tinh tế: “Cô đừng quá lo lắng. Khoảng cách vừa đủ sẽ giúp cô quen dần.”
Cô hít sâu, cố mỉm cười. Nhưng khi anh vô tình chạm vai cô để giữ ô ổn định, tim cô đập mạnh. Cô nhận ra, cảm xúc giả vờ đã bắt đầu hòa lẫn với cảm xúc thật, khiến cô bối rối không nói nên lời.
Sau mưa, họ ngồi dưới hiên một quán trà nhỏ, nơi ánh đèn vàng dịu, mùi trà thơm thoang thoảng. Hạ Thần đặt cốc trà trước mặt cô: “Uống đi, trà nóng sẽ giúp cô bình tĩnh.”
Ngọc Vy hít sâu, đưa tay cầm cốc, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Cô vừa mệt vừa hồi hộp, thầm nghĩ: Hành động này… sao lại khiến tim mình nhảy loạn nhịp dữ dội…
Anh đứng dậy, kéo cô ra phía cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt dịu dàng: “Thấy không, mỗi xung đột đều có thể trở thành cơ hội để hiểu nhau hơn. Giống như chúng ta vậy.”
Ngọc Vy đỏ mặt, tim đập mạnh. Cô cố nhìn ra ngoài mưa, nhưng không thể rời mắt khỏi anh. Chỉ là giả vờ… nhưng sao cảm giác gần gũi thế này lại thật đến vậy…
Khi trời ngớt mưa, trên đường về, Hạ Thần nắm nhẹ tay cô, kéo cô sát vào người để tránh gió lạnh. Khoảng cách ấy khiến cô vừa xấu hổ vừa thấy ấm áp.
Ngọc Vy lí nhí: “D…dạ… cảm ơn anh…”
Anh nhếch môi, ánh mắt lạnh nhưng tinh tế: “Không sao. Cô đang tiến bộ. Cảm xúc thật sẽ xuất hiện dần.”
Cô hít sâu, vừa hồi hộp vừa mệt, nhận ra rằng, mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của Hạ Thần đều khiến trái tim cô rung động. Khoảng cách giả vờ nhưng cảm giác thật đã bắt đầu xuất hiện.
Về đến nhà, Ngọc Vy mệt nhưng tim vẫn rung động. Cô ngồi trên ghế sofa, mắt lướt nhìn Hạ Thần. Anh đứng bên cạnh, ánh mắt quan sát, lạnh lùng nhưng dịu dàng: “Buổi tập hôm nay thế nào?”
Ngọc Vy lí nhí: “V…vừa hồi hộp vừa… vui ạ.”
Anh nhếch môi, ánh mắt tinh tế: “Đúng vậy. Cô đã tiến bộ. Nhưng còn nhiều tình huống nữa đang chờ. Cảm xúc thật sẽ xuất hiện dần.”
Cô hít sâu, vừa mệt vừa hồi hộp. Cô nhận ra, cảm xúc giả vờ đã bắt đầu hòa lẫn với cảm xúc thật. Mỗi hành động, mỗi lời nói của Hạ Thần khiến tim cô rung động từng phút từng giây.
Trong những ngày tiếp theo, Ngọc Vy nhận ra rằng, việc giả vờ hẹn hò không còn chỉ là thử thách. Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi tình huống gần gũi, mỗi ánh mắt quan tâm đều khiến cô rung động. Cô vừa lo lắng vừa tò mò: liệu cảm xúc thật có thể nảy nở từ mối quan hệ giả vờ này không?
Hạ Thần đứng bên cạnh, ánh mắt quan sát, dịu dàng nhưng lạnh lùng, khiến cô vừa bối rối vừa thấy ấm áp. Cô biết rằng, mỗi ngày bên anh là một thử thách, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để trái tim cô mở ra, đón nhận những cảm xúc thật, ngọt ngào, chưa từng trải qua.
Cô biết, hành trình giả hẹn hò này sẽ còn nhiều tình huống bất ngờ, dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cũng mở ra những khoảnh khắc ngọt ngào và ấm áp, khiến trái tim cô rung động từng phút từng giây…