chỉ là giả hẹn hò

Chương 9: Dự tiệc tối và hiểu lầm bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, Lâm Ngọc Vy nhận được lời mời từ mẹ: “Tối nay sẽ có một buổi tiệc tại nhà đối tác của bố mẹ. Con và Hạ Thần sẽ phải cùng nhau xuất hiện, giữ hình tượng cặp đôi thật nhé.”

Ngọc Vy thở dài, vừa hồi hộp vừa lo lắng: Xuất hiện cùng nhau trước nhiều người… phải giả vờ tự nhiên… nhưng sao tim mình cứ đập loạn nhịp thế này…

Ăn nhẹ, cô bắt đầu chuẩn bị. Bộ váy màu pastel nhẹ nhàng, tôn lên vẻ nữ tính thanh lịch, kết hợp với mái tóc buông tự nhiên. Nhìn vào gương, Ngọc Vy hít sâu, tự nhủ: “Chỉ cần tự nhiên, giữ khoảng cách vừa đủ… và đừng để cảm xúc thật lộ ra.”

Khi đến điểm hẹn, Hạ Thần đã đứng sẵn trước cửa, áo vest đen gọn gàng, ánh mắt lạnh lùng nhưng tinh tế. Anh nhìn cô từ đầu đến chân, nhếch môi: “Trông cô hôm nay khá ổn. Chúng ta đi thôi.”

Ngọc Vy đỏ mặt, lí nhí: “Dạ… cảm ơn anh.”

Buổi tiệc bắt đầu với không khí sang trọng, ánh đèn vàng lung linh, tiếng nhạc du dương. Ngọc Vy và Hạ Thần bước vào, tay trong tay, tự nhiên như một cặp đôi thật. Mọi ánh mắt đều dõi theo họ.

Mẹ Ngọc Vy khẽ nháy mắt: “Giữ vững hình tượng nhé.”

Ngọc Vy hít sâu, cố mỉm cười. Tim cô vẫn đập rộn ràng. Hạ Thần đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh nhưng tinh tế, đôi lúc khẽ chạm vào tay cô để hướng dẫn, khiến cô vừa xấu hổ vừa thấy ấm áp.

Trong khi giao lưu, một vị khách nam bất ngờ tiến đến gần Hạ Thần, tỏ vẻ tò mò: “Anh và Ngọc Vy quen nhau từ khi nào vậy?”

Hạ Thần cúi đầu, giọng trầm ổn: “Chúng tôi đã quen nhau vài tháng.”

Ngọc Vy đỏ mặt, mắt lướt nhìn xung quanh. Một vài người bạn quen biết của cô liếc nhìn, tỏ vẻ ngạc nhiên. Trong lòng cô vừa hồi hộp vừa lo lắng. Anh ấy… quá điềm tĩnh… sao mình lại cảm thấy tim đập mạnh đến vậy…

Khi tiệc gần kết thúc, Ngọc Vy muốn rút lui ra ngoài để hít thở không khí. Nhưng một người bạn nữ bất ngờ kéo Hạ Thần sang trò chuyện. Ngọc Vy đứng đó, đỏ mặt, tim loạn nhịp.

Người bạn nữ nở nụ cười: “Nghe nói anh và Ngọc Vy rất đẹp đôi. Anh thật sự thích cô ấy sao?”

Hạ Thần nhếch môi, ánh mắt vẫn lạnh: “Cô ấy rất đặc biệt.”

Ngọc Vy đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa thấy tim mình ấm áp. Cô tự nhủ: Chỉ là giả vờ… nhưng sao cảm giác này lại thật đến thế…

Sau khi người bạn nữ rời đi, Ngọc Vy bước lại gần anh, ánh mắt lo lắng: “Anh… có sao không?”

Hạ Thần quay lại, ánh mắt lạnh nhưng dịu dàng: “Không sao. Cô đừng lo. Chỉ cần giữ hình tượng là đủ.”

Ngọc Vy thở dài, vừa hồi hộp vừa mệt. Cô nhận ra, mỗi tình huống như thế này khiến cảm xúc thật của cô càng lúc càng khó kiểm soát.

Sau tiệc, trên đường về, trời bắt đầu mưa nhẹ. Hạ Thần rút ô, che cho cả hai. Khoảng cách gần gũi khiến tim Ngọc Vy đập mạnh.

Cô lí nhí: “D…dạ… cảm ơn anh…”

Anh nhếch môi, ánh mắt lạnh nhưng tinh tế: “Không sao. Chỉ cần giữ khoảng cách vừa đủ thôi. Cô sẽ quen dần.”

Cô hít sâu, cố thư giãn, nhưng cảm giác gần gũi khiến tim cô rung động từng nhịp. Khoảnh khắc mưa nhẹ, anh vô tình chạm vai cô, tim cô loạn nhịp không ngừng.

Khi đến một góc đường vắng, Hạ Thần đột ngột dừng lại: “Có chuyện tôi muốn nói với cô.”

Ngọc Vy đỏ mặt, ánh mắt lúng túng: “D…dạ… gì ạ?”

Anh nhìn cô, giọng trầm ổn: “Cô đã tiến bộ nhiều. Nhưng cảm xúc thật… sẽ không thể che giấu mãi.”

Cô bối rối, vừa ngượng vừa lo lắng: Cảm xúc thật… mình… đang dần lộ ra sao?

Khi về đến nhà, Ngọc Vy mệt nhưng tim vẫn rung động. Cô ngồi trên ghế sofa, mắt lướt nhìn Hạ Thần. Anh đứng bên cạnh, ánh mắt quan sát, lạnh lùng nhưng dịu dàng: “Hôm nay cô đã trải qua buổi tiệc cùng tôi. Cô cảm thấy thế nào?”

Ngọc Vy lí nhí: “V…vừa hồi hộp vừa… vui ạ.”

Anh nhếch môi, ánh mắt tinh tế: “Đúng vậy. Cô đã tiến bộ. Nhưng còn nhiều tình huống nữa đang chờ. Cảm xúc thật sẽ xuất hiện dần.”

Cô hít sâu, vừa mệt vừa hồi hộp. Cô nhận ra, cảm xúc giả vờ đã bắt đầu chuyển hóa thành cảm xúc thật. Mỗi hành động, mỗi cử chỉ của Hạ Thần khiến tim cô rung động từng phút từng giây.

Trong những ngày tiếp theo, Ngọc Vy bắt đầu nhận ra rằng, việc giả vờ hẹn hò không còn chỉ là thử thách. Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi tình huống gần gũi, mỗi ánh mắt quan tâm đều khiến cô rung động. Cô vừa lo lắng vừa tò mò: liệu cảm xúc thật có thể nảy nở từ mối quan hệ giả vờ này không?

Hạ Thần đứng bên cạnh, ánh mắt quan sát, dịu dàng nhưng lạnh lùng, khiến cô vừa bối rối vừa thấy ấm áp. Cô biết rằng, mỗi ngày bên anh là một thử thách, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để trái tim cô mở ra, đón nhận những cảm xúc ngọt ngào, chưa từng trải qua.

Cô biết, hành trình giả hẹn hò này sẽ còn nhiều tình huống bất ngờ, dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cũng mở ra những khoảnh khắc ngọt ngào và ấm áp, khiến trái tim cô rung động từng phút từng giây…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×