Vào quán cơm tấm gần trường tôi chọn bàn gần cửa sổ. Đặt mông ngồi xuống ghế, tôi cảm thấy thật thoải mái nga. Mát quá đi mất, nãy giờ lết bộ khiến chân tôi muốn rã rời, nóng chảy mỡ. Hắn cũng biết điều ngồi đối diện tôi, chống tay trái lên cằm chăm chăm nhìn ra cửa sổ. Hình như có hơi gượng gạo, tôi thử bắt chuyện với hắn:
"Hồi nãy cậu đứng dưới lầu chi vậy?"
"Hả? À tôi đợi bạn tới đưa đồ ấy mà nhưng tôi lại bị chị lôi đi nên có nhắn tin cho nó là khỏi tới rồi. Haizz bị chị lấy mất bữa ăn ngon lành rồi." - Bị tôi bất ngờ hỏi, hắn có hơi giật mình.
"Chị đây cũng có muốn đâu. Tại tự nhiên con gái đối tác làm ăn của bố lại là Dĩnh Vy chớ bộ. Nó mà biết hai chúng ta là chị em thì chắc chắn là cả trường đều biết luôn ấy. Tốt nhất nên tránh mặt thì tốt hơn." - Tôi thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Không lẽ chị không muốn mọi người biết chúng ta là chị em sao? Chị không coi tôi là em trai vậy chị coi tôi là gì?" - Hắn hình như có chút đê tiện.
"Không không phải tại... tại cậu cũng biết rồi đó không phải mấy thứ cậu gây ra toàn là tôi dọn tàn cuộc không đấy hả? Ít ra cũng cho tôi yên thêm mấy tháng nữa đi, đợi tôi ra trường rồi thì muốn làm gì thì làm." - Mới đầu tôi hơi bối rối nhỏ giọng, nhưng càng về sau tôi lại nghĩ tại sao mình phải bối rối cơ chứ, thế là lại to giọng cằn nhằn.
"Rồi rồi. Tôi biết rồi, chị cứ như con nít ấy." - Hắn tặc lưỡi lắc đầu.
"Nói.. nói ai con nít cơ?" - Tôi tức giận.
"Nói chị đấy. Con nít quá đi, nhưng mà dễ thương" - Hắn nói mỗi lúc một nhỏ, đến mấy chữ cuối cùng thì y như tiếng ruồi bay.
"Hả?" - Tôi căng tai hỏi lại.
"Không có gì đâu. Ăn cơm đi, cơm ra rồi kìa." - Hắn đánh trống lãng, nhìn hai dĩa cơm đang được mang ra.
Dù biết vậy nhưng tôi vẫn bị dụ, lúc nãy vừa đói vừa mệt đã vậy còn phải đi dưới nắng nữa, bây giờ tôi gần như sắp chết đến nơi rồi. Nhìn dĩa cơm sườn trứng huyền thoại trước mặt nước miếng của tôi trào ra gần tới cằm. Cúi xuống ăn ngấu nghiến tôi vất cái "hình tượng" vào hư vô, mặc kệ hắn đang nhìn tôi như sinh vật lạ. Hắn dòm tôi ăn khoảng mấy phút, đến lúc tôi khó chịu ngước mặt lên thì hắn liền cúi gằm mặt xuống, kì lạ. Ăn xong cơm tôi vỗ vỗ cái bụng bự chảng của mình ợ to, cái duyên của con gái nó sợ tôi quá mà bỏ chạy luôn rồi. Tôi cứ ngỡ hắn sẽ cười mỉa xỉa xói tôi như mấy lần trước, nhưng kết quả là hắn lại nhìn tôi cười dịu dàng khiến tôi hơi nổi da gà, hắn lại âm mưu gì nhỉ?
"Chị ăn no quá nhỉ?" - Hắn hỏi.
"Ừ tất nhiên rồi." - Tôi thản nhiên vừa xỉa răng vừa trả lời.
"Vậy chị mau thanh toán rồi đi, ở đây nóng quá." - Hắn chọt chọt chỉ chỉ cái đầu ướt nhẹp của mình.
"Biết rồi khỏi nhắc." - Tôi kêu chủ quán tính tiền rồi chậm chạp nhấc thân hình nặng nề của mình lên lê lết ra khỏi quán ăn.
Đang toan hướng về nhà thẳng tiến thế nhưng lại bị hắn lôi đầu lại. Tôi nhăn nhó quay lại nhìn hắn, trời nắng gắt như vậy tôi bây giờ chỉ muốn về nhà, chui vô phòng bật điều hòa lên mà "nướng" thôi, không rãnh ở đây đi vòng vòng cãi nhau với hắn đâu. Tôi khó chịu hỏi:
"Gì nữa?"
"Không phải bây giờ về là còn quá sớm hay sao? Chị kêu đi học thêm mà đúng không, ít nhất cũng phải chiều mới về được. Với lại tôi no quá, kiếm chỗ nào chơi cho tiêu bớt đi" - Hắn "tự tin tỏa sáng" trình bày "quan điểm" của mình.
Tôi thì không lọt nổi một chữ vào tai, đầu óc quay vòng vòng gật gà gật gù ra chiều hiểu ý. Tưởng như vậy là xong rồi ai ngờ đùng một cái hắn đã lôi tôi đi mấy mươi phút để đến cái khu vui chơi "khỉ ho cò gáy" mới mở gì đó của hắn. Tôi bị vần cho say sẩm mặt mày, đồ ăn lúc nãy cũng muốn nôn ra hết. Bước vào khu vui chơi đó bộ mặt xanh như tàu lá chuối của tôi liền xanh hơn nữa, cái gì đây cảm giác mạnh hả? Bình thường thì tôi rất thích mấy thứ như vậy nhưng bây giờ thì xin khiếu, tôi chưa muốn chết. Đồ ăn trong bụng tôi cũng là do tiền tôi bỏ ra mua, chơi cái này xong thì tiền của tôi sẽ trở thành đống bùi nhùi bị phun lên trên mặt đất à?
"Đi thôi." - Hắn lôi kéo.
"Nố nô nồ" - Tôi từ chối thẳng thừng.
"Chị no đến nỗi không đi được mà chơi cho tiêu cơm nhỉ, tôi khao, đừng lo" - Hắn đang dụ ngọt tôi đấy hả? Chụy đây không phải là con nít nhá.
"Nhưng... nhưng... Này tôi bảo là không đi mà" - Chưa kịp ú ớ hết câu thì tôi đã ngồi trên trò "Spider Man" theo như tôi đọc trên bảng giới thiệu.
Giờ tôi chỉ biết khóc thầm cầu mong ẻm đừng ghê quá. Cũng may là đã hơn 3h chiều rồi nhưng mà trời vẫn khá nóng, nắng còn hơi chói chang. Ôi khởi... khởi động rồi kìa, nó đang đung đưa, nhẹ nhẹ rồi....
"Á Á Á!" - Tiếng hét của tôi vang vọng khắp một vùng.
Eo ui kinh quá đi, nó không những quay vòng vòng mà còn bay lên trời rớt xuống đất nữa, hư cấu hư cấu. Bụng tôi đang gào rú, ặc nó lên đến cổ tôi rồi, đừng mà. Nghe những người xung quanh cũng hét la um sùm, tôi cũng khá yên tâm là mình không quá lạc loài. Khoảng 30 giây sau tôi dần dần quen rồi thì mới dám he hé mở hai con mắt ngân ngấn lệ ra, liếc nhìn hắn. Hà hắn cũng sợ có kém gì tôi đâu cơ chứ, cũng nhắm tịt cả mắt vào kìa. Bây giờ thì tôi quen rồi, tôi cười to, thoải mái đung đưa chân trên không, la lên phấn khích, giơ hai tay vẫy vẫy. Hắn không biết mở mặt tự bao giờ cũng đang cười to nhìn tôi. Chơi mấy trò cảm giác mạnh thỏa thích rồi thì tay chân tôi cũng rã rời, cổ họng đau rát, tuy nhiên sự ham chơi của tôi vẫn không giảm sút. Hắn cũng đã thấm mệt nên chúng tôi ngồi ghế đá nghỉ ngơi một chút. Cầm chai nước lạnh trên tay tôi nhòm ngó dò xét xung quanh tìm kiếm trò chơi thú vị khác. Bỗng hắn vỗ vỗ vai tôi rồi chỉ ngón tay về một hướng, tôi tò mò nhìn theo thì trợn mắt lên liên tục khua tay múa chân:
"Không đi, không đi. Có chết cũng không đi. Chơi mấy trò cảm giác mạnh được rồi."
"Thôi chán rồi, đi cái đó đi." - Hắn nói xong liền đứng dậy đi về hướng đó, không quên kéo tôi theo. Tôi bị lôi xềnh xệch nước mắt ngắn dài thầm nguyền rủa.
Hắn đang lôi tôi về hướng về một căn nhà có tên là "Ngôi nhà rùng rợn". Cả đời tôi sợ nhất là "ma" hắn cũng biết điều đó. Hắn muốn tôi vào đó là có lý do hết đấy, hắn muốn dọa chết tôi. Thà cho tôi đi tàu lượn lộn đầu mấy chục vòng còn đỡ hơn đi cái thứ này. Đứng trước cổng nhà ma tôi năn nỉ ỉ ôi:
"Chị không đi đâu, chị ở ngoài đợi cậu, cậu vào chơi đi"
"Chị mà không vào là tôi mách mẹ chị nói dối đó nha" - Hắn lại lôi mẹ ra đe dọa tôi.
Tôi căm phẫn dậm chân, tôi đã tạo nghiệp chướng gì? Được rồi đi thì đi, tôi sẽ nhắm tịt mắt lại nắm áo hắn để hắn lôi đi thôi, tôi không thấy gì hết khỏi sợ. Trong đầu nhẩm tính toán kế hoạch thì bỗng có một dáng người đi ngang qua tôi. Tôi bị giật mình nhìn về hướng người đó đi thì mới bất ngờ phát hiện ra đó là cô bé ngày đó đi chung với hắn. Cô bé đi về hướng hắn đang đứng mua vé, đứng đằng sau lưng hắn khẽ hù, hắn bị hù thì liền quay lại, thấy cô bé ấy thì ngạc nhiên ra mặt. Sau đó hai người cười mỉm nhìn nhau trìu mến, còn tôi thì như con ngốc nhìn cặp đôi trước mặt.
_________________________________________________________________________________________________________________________________________-