chiếc bánh dâu và một tờ giấy ly hôn

Chương 9:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Yên tâm, mẹ sẽ không quay lại.

Cũng đừng gọi mẹ nữa, cha mẹ con đang nằm trong phòng kiakìa, đừng gọi sai.”

Rời khỏi đó, tôi bảo Cao Văn Cảnh chở mình tới nhà mẹ, rồitiễn anh ấy về.

Trước khi đi, anh còn cố níu cửa, nài tôi cho một danh phận.

Tôi nheo mắt cười:

“Danh phận ấy hả? Tự mình kiếm nhé, xem biểu hiện của anhđã.”

Nói xong đẩy luôn anh ra khỏi cửa.

Vừa bước vào nhà, tôi liền ôm chầm lấy mẹ.

Nước mắt không kìm được mà lặng lẽ tuôn rơi.

Dù chưa thực sự trải qua những ký ức đó, nhưng nỗi đau vẫnchân thật đến khó tả.

Kể từ sau khi kết hôn, tôi rất ít về nhà.

Gọi điện cũng thưa thớt, mỗi tuần nhiều nhất chỉ được hai lần.

Trong đoạn ký ức kia, mẹ tôi – bà lão cô đơn ấy – ngày nàocũng ngồi lặng lẽ trên sofa, ôm tập ảnh cũ của tôi,

xem đến ngủ gục. Ngày qua ngày, lặp đi lặp lại.

Mẹ nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, ánh mắt đầy trìu mến.

Không hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Thôi nào, về được là tốt rồi… về là tốt rồi…”

Tôi lau nước mắt, mở app ngân hàng ra cho mẹ xem số dư tàikhoản.

“Mẹ ơi, con trúng số rồi! Tám trăm triệu lận!

Sau này mẹ con mình không cần lo gì nữa.

Con muốn mua nhà to ở trung tâm thành phố, hai mẹ con mình ởchung.

Con còn muốn mua cho ba một mảnh đất phong thủy tốt hơn, muathuốc bổ cho mẹ, xây bể bơi cho mẹ bơi

nữa!”

Mẹ mỉm cười nhìn tôi:

“Mẹ biết mà, con gái mẹ nhất định sẽ làm nên chuyện. Được rồi,chúng ta dọn vào biệt thự, đi làm quý bà có

tiền!”

Nói là làm.

Ngay trong ngày hôm đó, tôi và mẹ chốt luôn một căn nhà rộng400 mét vuông ở trung tâm thành phố, ba

trăm triệu, trả đủ, nhận luôn sổ hồng.

Tôi lập tức gọi dịch vụ chuyển nhà đến giúp mẹ dọn dẹp, cònmình thì lo thu dọn phòng ngủ của bà.

Dọn xong đồ trong tủ đầu giường, tôi mở ngăn kéo xem còn bỏsót gì không.

Bên trong là một quyển kinh Phật cũ và mấy chuỗi tràng hạt.

Ơ?

Mẹ tôi trước giờ vô thần cơ mà?

Tự nhiên lại đi tin mấy thứ này?

Tôi cầm quyển kinh lên lật vài trang, phát hiện giấy đã sờn,chắc là lật quá nhiều lần.

Đúng lúc đó, mẹ bước vào phòng.

Tôi giơ quyển kinh lên hỏi:

“Mẹ bắt đầu tin Phật từ khi nào thế?”

Mẹ cầm lấy quyển kinh, đeo tràng hạt lên tay, ngượng ngùngcười:

“Người già rồi, ai mà chẳng cần chỗ dựa tinh thần. Thành tâmthì sẽ linh.”

Tôi gãi đầu cười:

“Vậy sau này con cũng bái Phật với mẹ, cầu cho chúng ta đượcbình an.”

Mẹ bật cười, ánh mắt nhìn tôi đầy ấm áp:

“Ừ, mẹ cầu nhiều lắm rồi… nhất định sẽ linh…”

“Hả? Mẹ nói gì cơ? To lên chút con không nghe rõ.”

Tiếng ồn từ đội chuyển nhà át mất giọng mẹ.

Mẹ xua tay:

“Không có gì đâu, nhanh đi ra xem người ta chuyển tủ kia rồikìa!”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×