chiếc ghế xoay ma quái

Chương 1: Ghế “truyền kiếp”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Công ty Ánh Dương không lớn, nhưng đủ ồn ào để mỗi buổi sáng giống như một bộ phim ngắn. Có tiếng máy in rền, tiếng gõ phím, tiếng cười ở góc phòng, và ở một góc không ai muốn ngồi — một chiếc ghế xoay đen, da đã bong tróc, bánh xe có vết mòn, lưng ghế hơi lõm như đã ôm quá nhiều mối buồn. Mọi người gọi nó là “chiếc ghế định mệnh”.

“Ghế đó” là một thứ huyền thoại nội bộ: vừa là vật dụng, vừa là chủ đề bàn tán. Trách nhiệm của “ghế” thường rơi vào người mới, hoặc người đang bị sắp xếp lại chỗ. Không ai dám kêu ca. Ai ngồi vào thường bị… trêu.

Sáng thứ Hai, phòng Kế toán họp online với đối tác. Anh Tùng, trạc ba mươi, mặt chữ điền, giọng điệu nghiêm túc — người hay khoe mình “đã làm việc bao nhiêu năm trong nghề” — hôm đó được xếp ngồi chiếc ghế ấy vì ghế chính của anh đang sửa. Cuộc họp quan trọng, tài liệu số liệu đã chuẩn bị từ tối hôm trước. Anh thuyết trình chỉn chu, biểu đồ trên slide lấp lánh.

Rồi, đúng lúc anh vừa nghiêng người để chỉ con số mấu chốt, nghe một tiếng rắc khô khốc: một chân ghế gãy. Tùng lảo đảo, camera trong cuộc họp chỉ kịp bắt cảnh anh mất bóng khỏi khung hình, tiếng “ối” nghẹn sát mic rồi tiếng nhấp nhổm của đồng nghiệp. Màn hình chat đầy biểu tượng emoji cười.

Sau vụ ấy, không ai cười ngay — tất cả im lặng một lát như chờ xem có ai bị thương thật không — rồi cả phòng nổ ra cười. Tùng đỏ mặt như trái cà chua, lòi cái mặt “thương hiệu” ra: anh vừa bị phô diễn trọn vẹn trong cuộc họp với đối tác. Từ hôm đó, bất kỳ khi nào ai nhắc đến “bảng doanh thu”, người ta cũng chọc: “Ê Tùng, cẩn thận với ghế nha, ký số dị lắm!”

Ba ngày sau, chị Mai phòng Marketing đến lượt. Chị Mai cao, tóc gợn sóng, miệng lúc nào cũng có nụ cười nghiêm túc pha lém lỉnh. Chị ngồi lên ghế vì muốn nghỉ chân; đúng lúc ấy chị xoay nhẹ để chỉnh tư thế thì ghế như có động cơ vô hình — quay như chong chóng, rồi chị mất thăng bằng, bay về phía sau thẳng vào bàn của Duy — anh IT với khuôn mặt ngổn ngang dây cáp. Cốc cà phê rơi, nắp bật, cà phê bắn tùm lum lên bàn phím. Màn hình máy tính loé lên một vệt nâu.

Hình ảnh vụ “xoay ghế” được Duy quay lại một phần, gửi lên nhóm chat nội bộ với caption: “Ghế ma hay ghế quỷ, ai giải thích giùm!” Tin đồn thay đổi tốc độ như tên lửa: có người nói là do chốt ghế bị kẹt, có người khăng khăng là… “từ khi Hạnh nghỉ, ghế hay làm loạn”. Hạnh — cái tên ấy — là cựu nhân sự, đã nghỉ việc mấy tháng trước trong ồn ào: người ta nói cô khóc nhiều vì áp lực công việc và chuyện riêng, thường ngồi khóc trên chiếc ghế ấy. Lời đồn được thêu dệt nhanh: “Chắc cô Hạnh để lại chút cảm xúc mạnh mẽ trên ghế”.

Ban lãnh đạo cố dẹp bớt, nhưng tin đồn thì như bột mì gặp nước — nở to nhanh. Có người dán sticker “KHÔNG NGỒI” lên ghế, có người đùa rằng nên làm lễ “đãi ghế” cho bớt oan khuất. Tất cả đều vừa tin vừa không.

Vào giữa muà mưa đó, Nam xuất hiện. Anh mới ngoài hai mươi lăm, mắt sáng, dáng người cao vừa, mái tóc rối như thể anh không bao giờ kịp chải trước khi ra khỏi nhà. Nam là người được nhận sau khi phòng Tuyển dụng chạy thẳng phần mềm, phỏng vấn, rồi… “à, ổn” — anh bập vào công ty như một cơn gió mới. Anh cầm túi đựng hồ sơ, miệng mỉm cười lịch sự, mắt liếc quanh căn phòng như người mới vào khu rừng lạ.

“Một chỗ cho anh nhé?” — chị Hồng ở tuyển dụng dẫn anh đi, miệng nói nhỏ.

Chỗ của Nam… là chiếc ghế đen ở góc. Chị Hồng nửa cười nửa xin lỗi: “Chỗ đó còn trống, tuần sau em sẽ đổi ghế khác cho anh.” Nam nhìn ghế, nhìn mọi người rồi bật cười: “Không sao đâu, ghế mà ám thì mình nổi tiếng sớm.” Cái cười của Nam làm mọi người yên tâm — hoặc giả vờ vậy.

Linh — cô phòng Hành chính — là người đến bắt tay Nam đầu tiên. Linh mười chín hai mươi? Không, chị ấy khoảng chừng hai sáu, khuôn mặt dịu dàng, phong thái điềm tĩnh, hay mặc áo sơ mi trắng — kiểu người khiến người khác thấy dễ chịu ngay. Khi Linh cười với Nam, anh cảm thấy một luồng hơi ấm lạ chạy qua ngực, giống như cảm giác vừa trúng câu nói hay. Hai người bắt chuyện ngắn gọn, Linh giới thiệu công ty, rồi hỏi:

“Ghế ổn chứ, anh Nam?”

“Ổn — tạm thời rất ổn,” Nam trả lời, mắt ánh lên tọc mạch.

Mọi chuyện có vẻ dừng lại ở mức hài hước: ghế làm trò, người thì cười, đời vẫn trôi. Nhưng không ai biết rằng, với Nam, chiếc ghế vừa là một trò bỡn của số phận, vừa là mảnh ghép mở ra chuỗi chuyện sau này — một chuỗi vừa lầy vừa lỏng lẻo, vừa có thể khiến trái tim ai đó rung lên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×