chiếc ghế xoay ma quái

Chương 2: Tai nạn “để đời”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày tiếp theo, phòng ồn ào như thường lệ. Mọi người đến muộn muộn, trà sáng được chia, tiếng tám chuyện về cuối tuần, về phim mới. Nam bắt đầu quen dần với việc máy chấm công không nhạy: một số lần anh nhấn đúng nút mà vẫn bị báo muộn, khiến anh phải đổ mồ hôi sẽ bị “thương hiệu” công ty nhắc nhở.

Ông Quang — trưởng phòng, người đứng tuổi, thường ăn mặc nghiêm trang — đi vòng kiểm tra. Ông có thói quen hỏi chuyện người mới: “Anh Nam, công việc trước đây thuộc mảng gì?” — câu hỏi kiểu kiểm tra địa chỉ nghề nghiệp. Nam trả lời ngắn gọn: “Em làm logistics bên công ty chuyển phát, nhưng muốn học thêm phần hành chính văn phòng.” Ông Quang gật đầu, khuôn mặt ông có vẻ vừa nghiêm nghị vừa dễ dãi: “Ổn. Làm tốt thì lên, làm mù thì… vẫn ở đó.”

Buổi chiều, có chút hối hả: phòng Marketing cần chữ ký gấp cho một hợp đồng quảng cáo, kế toán cần xác nhận chi phí, sếp cần biên bản. Linh chạy loanh quanh như con thoi. Nam nhận được nhiệm vụ nhỏ: in một xấp giấy, mang cho phòng Giám đốc để xin chữ ký. Anh cầm xấp giấy, lòng không hề nghĩ ghế sẽ làm trò.

Có một nỗi gì đó hài hước trong công sở: nó luôn sắp đặt những khoảnh khắc xấu hổ hoàn hảo. Khi Nam vừa đứng dậy, bỗng chiếc ghế phía sau kêu rùng rùng — bánh xe trượt chệch trên sàn bóng do vết nước mưa — và một mạch mất thăng bằng bất ngờ. Nam lùi một bước, một bước nữa, và rồi… anh ngã lật ra phía sau.

Linh, vừa đi ngang, không kịp né vì ban đầu cô tưởng là ai đó đùa. Nam lao vào cô — không phải theo cách chậm rãi lãng mạn trên phim, mà là theo cách hoàn toàn vụng về: người chao đảo, xấp giấy bay tứ tung như lá mùa thu. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt: hai người nằm chồng lên nhau, mặt cách nhau một gang tay, mùi hương nhẹ của sữa tắm và trà hoa hồng của Linh loang vào mũi Nam. Căn phòng như dừng lại.

“Ôi trời!” — tiếng kêu vang lên, rồi im lặng.

Linh cảm thấy mặt nóng ran. Nam thì tim đập như đánh trống, không hiểu nên kéo người lên hay nán lại. Hai mắt họ gặp nhau, và trong khoảnh khắc ấy, cả hai nhận ra điều mà trước đó họ không ngờ — có một cái gì đó vừa rạn rộn vừa mềm mại lóe lên trong lồng ngực.

“Em… em ổn không?” Nam lắp bắp, giọng nhỏ như thể muốn che dấu sự ngượng. Linh cúi đầu, sửa lại mái tóc, rồi bật cười ngượng ngùng: “Em… em ổn. Anh có sao không?” Tiếng cô nhỏ, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.

Đồng nghiệp, sau vài giây sửng sốt, nổ ra tiếng cười. Tùng đứng dậy làm dáng: “Tôi đề nghị đặt tên sự kiện hôm nay là ‘Tai nạn tình yêu’!” Mai thì dùng điện thoại chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm. Duy thì đưa một gói khăn giấy, mặt cười như người chứng kiến một vở kịch hài.

Ông Quang xuất hiện như vô tình; ông nhìn cảnh tượng, nhíu mày, rồi thở dài: “Ừm, mọi người chú ý làm việc. Chuyện cá nhân… tạm gác.” Ai cũng im, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh vì chuyện vừa rồi.

Linh rút xấp giấy đang bay tứ tung, tìm hoá đơn còn sót, vừa nhặt vừa nói nhỏ với Nam: “Lần sau anh cố gắng đừng nằm chồng lên đồng nghiệp nhé.” Nam đỏ mặt: “Vâng, em nhớ rồi.” Họ cười trừ — một nụ cười lúng túng, nhưng ấm áp.

Sau sự cố, phòng có hai phe: phe 1 thấy tình huống quá hài, phe 2 thấy “ghế” cần bị giải quyết triệt để. Ban quản lý quyết định: hôm sau sẽ chuyển ghế vào kho. Vậy là chiếc ghế có vẻ bị “kết án”. Nhưng ngay cả khi ghế biến mất khỏi mặt sàn, tên của nó vẫn sống trong các tin nhắn, các câu chuyện trêu chọc, và đặc biệt là trong một góc nhỏ tim của Nam — thứ gì đó vừa chớm nở sau cú ngã.

Buổi tối, Nam rửa tay ngồi lại bàn, mở điện thoại, thấy một tin nhắn từ Linh: “Anh về cẩn thận nhé. Mưa to.” Dòng chữ đơn giản đó khiến anh mỉm cười — không phải vì mưa, mà vì cảm giác được nhớ đến. Anh trả lời: “Vâng. Cám ơn chị Linh. Mai em mang bánh tới kho mời mọi người nhé.” Tin nhắn đó làm không khí nhẹ nhàng hơn.

Nhưng sự thật là, dù chiếc ghế đã “biến”, phòng vẫn còn những dấu tích: vài mảnh da bong, vết bẩn cà phê, và một câu chuyện được kể đi kể lại. Tối hôm đó, trong kho, chiếc ghế đứng lặng dưới ánh đèn màu vàng nhạt. Ai đó đã quăng lên lưng nó một cái áo khoác cũ — như muốn che đi cái “vết thương”. Ở một góc khuất, bánh xe quay nhẹ như muốn thử một lần nữa.

Câu chuyện vừa bắt đầu. Những tiếng cười, những cái nhìn chạm, những lời đùa — tất cả như mảnh ghép của một bức tranh lớn hơn: công sở không chỉ là nơi làm việc, mà còn là nơi các mối quan hệ nảy mầm, bung ra, và đôi khi gây ra những hỗn loạn đẹp đẽ. Nam về nhà, nằm trên giường suy nghĩ về ánh mắt Linh; Linh về phòng ngồi uống trà, tự hỏi mình có cảm thấy gì khác lạ không. Và chiếc ghế — dù bị khóa trong kho — im lặng như đang tính toán cho lần xuất hiện tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×