Minh ngồi thừ trước bàn làm việc, tay run run cầm ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu. Ngoài cửa sổ, trời đã sang đông, gió rít từng cơn lùa qua khe cửa, mang theo hơi ẩm lạnh buốt. Trong căn phòng nhỏ, chiếc ghế xoay vẫn nằm im, nhưng sự im lặng ấy không khiến Minh yên tâm. Ngược lại, nó giống như một khoảng lặng trước cơn bão.
Từ sau đêm chứng kiến ghế tự xoay và nghe tiếng thở rì rào sau lưng, Minh gần như không ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt, cậu lại thấy hình ảnh chiếc ghế xoay chầm chậm, và bóng một người ngồi đó, không rõ mặt, chỉ có đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào cậu.
Buổi sáng hôm nay, Minh định mang chiếc ghế bỏ ra khỏi phòng, nhưng khi vừa chạm tay vào tay vịn, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Bàn tay cậu co rút lại theo phản xạ. Ghế vẫn đứng yên, nhưng Minh thề rằng cậu vừa cảm nhận được nó rung nhẹ, như một nhịp thở sâu.
Đến trưa, Huy – bạn thân của Minh – ghé qua. Huy vốn không tin chuyện tâm linh, nghe Minh kể, cậu chỉ bật cười.
“Mày bị stress công việc quá thôi. Ghế xoay nó lung lay là chuyện bình thường.”
Minh cố giải thích:
“Không, Huy à, tao nghe tiếng… như ai đó ngồi trên ghế, rồi nói thì thầm ngay sau lưng. Tao quay lại thì không có ai. Nhưng ghế vẫn còn nóng, như vừa có người ngồi đó.”
Huy nhìn Minh một lúc lâu, ánh mắt pha chút nghi hoặc xen lẫn quan tâm. Rồi cậu bước lại gần ghế, thử xoay một vòng.
“Đấy, chỉ là đồ vật thôi. Mày xem…”
Tiếng “cạch” vang lên khi ghế xoay hết vòng, rồi dừng lại. Nhưng ngay khi Huy vừa buông tay, chiếc ghế đột ngột quay ngược lại, từ từ… từ từ… cho đến khi đối diện với cả hai.
Huy sững người.
“Ờ… có gió không?”
Minh lắc đầu. Cửa sổ đóng kín, không một luồng gió nào lọt vào. Không gian bỗng chùng xuống, lạnh hơn hẳn.
Chiều hôm đó, Huy nhất quyết ở lại để “canh” cùng Minh. Hai người đặt ghế vào giữa phòng, bật điện sáng trưng. Huy mang theo điện thoại, bật chế độ quay liên tục. Minh thì ngồi cách ghế khoảng hai mét, mắt không rời nó.
Ban đầu, chẳng có gì xảy ra. Thời gian trôi chậm chạp, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc. Nhưng đến khoảng 2 giờ sáng, trong lúc cả hai bắt đầu lim dim, một âm thanh khe khẽ vang lên.
“Lùi lại… ra khỏi đây…”
Minh giật bắn, mắt mở to.
“Mày… nghe thấy gì không, Huy?”
Huy tái mặt.
“Có… có tiếng nói thật… như… như từ dưới ghế…”
Cả hai vội bật đèn pin điện thoại, rọi xuống gầm ghế. Không có gì ngoài bóng tối đặc quánh. Nhưng đúng lúc ấy, bánh xe ghế bắt đầu xoay, không nhanh, mà từng chút một, như có ai đó dùng lực nhẹ nhàng nhưng cố ý.
Điện thoại trên tay Huy rung bần bật, màn hình tối đen dù pin vẫn còn. Minh cũng cảm thấy máy của mình tắt nguồn đột ngột.
Tiếng thì thầm tiếp tục, lần này rõ hơn:
“Ngồi xuống… để ta thấy mặt…”
Một luồng khí lạnh như từ dưới đất tràn lên, quấn quanh chân Minh. Cậu hoảng loạn lùi lại, nhưng Huy – chẳng hiểu vì sao – lại tiến về phía ghế. Ánh mắt cậu trống rỗng, như bị thôi miên.
“Huy! Đừng lại gần!” – Minh hét lên.
Nhưng Huy không nghe, bước tới và ngồi xuống ghế. Ngay lập tức, ghế xoay một vòng thật nhanh, rồi dừng lại quay lưng về phía Minh. Minh lao tới định kéo bạn dậy, nhưng khi ghế quay trở lại, Huy ngồi đó với gương mặt… khác.
Nét mặt cậu lạnh tanh, đôi mắt mở lớn không chớp, miệng khẽ mấp máy những từ vô nghĩa. Giọng nói phát ra không phải của Huy, mà trầm khàn, méo mó:
“Cuối cùng… cũng có người chịu ngồi vào chỗ của ta…”
Minh lùi lại, tim đập loạn xạ. Huy – hay thứ gì đó trong thân xác Huy – từ từ đứng dậy, tiến lại gần Minh. Ghế xoay thêm một vòng nữa, và trong khoảnh khắc ấy, Minh thấy rõ… một bóng đen vẫn còn ngồi nguyên trên ghế, mỉm cười.
Minh định chạy ra cửa, nhưng cánh cửa phòng đóng sập lại. Đèn điện chớp liên hồi, căn phòng như bị nhấn chìm trong ánh sáng và bóng tối đan xen.
“Mày… là ai?” – Minh hét lên, cố giữ bình tĩnh.
Giọng trầm khàn đáp lại, xen lẫn tiếng cười:
“Người cuối cùng ngồi đây… không bao giờ đứng dậy nữa.”
Minh tuyệt vọng nhìn quanh, cố tìm vật gì đó để chống trả. Cậu với tay lấy cây đèn bàn, phang mạnh vào ghế. Ngay lập tức, tiếng rít chói tai vang lên, đèn bàn bật tung, cả căn phòng rung lắc nhẹ.
Huy ngã quỵ xuống, thở hổn hển, đôi mắt trở lại bình thường nhưng đầy hoảng loạn.
“Tao… tao vừa thấy… nó… ngay trong đầu tao… nó ở đây lâu lắm rồi…”
Minh không đợi thêm giây nào, kéo Huy ra khỏi phòng. Nhưng trước khi đóng cửa, cậu liếc lại lần cuối: chiếc ghế xoay vẫn quay, chậm rãi… chậm rãi… và dừng đúng vị trí hướng thẳng ra cửa, như đang nhìn tiễn họ đi.
Bên ngoài, gió đông thổi mạnh, nhưng Minh cảm nhận được một điều đáng sợ hơn: thứ ở trong ghế… chưa muốn buông tha.