chiếc ghế xoay ma quái

Chương 4: Tiếng gọi trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng tối đen như mực. Bóng tối ở đây không chỉ đơn thuần là thiếu ánh sáng, mà dường như nó đặc quánh, quấn chặt lấy từng hơi thở. Hoàng nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, nhưng đầu óc thì quay cuồng với hình ảnh cái ghế xoay cũ kỹ kia. Mỗi khi nhắm mắt, anh lại thấy nó từ từ quay, phát ra tiếng kẽo kẹt kéo dài như tiếng cào vào kim loại.

Đêm đó, đồng hồ điểm 2 giờ sáng, Hoàng giật mình tỉnh giấc. Không có bất kỳ âm thanh nào trong phòng ngoại trừ tiếng kim đồng hồ tích tắc, nhưng bằng một cách nào đó, anh cảm nhận rõ rệt… có ai đó đang nhìn mình. Hoàng ngồi bật dậy, mắt lia khắp căn phòng. Cái ghế xoay vẫn ở đó, đối diện bàn làm việc, bất động. Nhưng… vị trí của nó hơi khác. Anh nhớ rất rõ tối qua trước khi đi ngủ, nó quay mặt ra cửa sổ. Còn bây giờ, nó đang xoay về phía anh.

“Không thể nào…” – Hoàng lẩm bẩm, cố tự trấn an rằng chắc mình nhớ nhầm. Anh bước xuống giường, bật đèn bàn. Ánh sáng vàng yếu ớt tràn ra, rọi lên mặt ghế. Lúc ấy, Hoàng mới để ý: trên lớp nệm da cũ có một vết lõm, như thể ai đó vừa ngồi lên không lâu.

Hoàng nuốt khan. Anh đưa tay chạm thử vào chỗ lõm. Lạnh ngắt. Cảm giác lạnh này không giống cái mát của đồ vật để lâu trong phòng, mà lạnh sâu, thấm vào da thịt, khiến anh rùng mình. Anh định quay đi thì… một âm thanh khẽ vang lên – rất khẽ nhưng rõ ràng – ngay bên tai:
“Ngồi xuống đi…”

Hoàng quay phắt lại. Không ai cả. Tim anh đập thình thịch, nhưng đôi chân lại như bị thôi miên, từng bước tiến gần chiếc ghế. Anh ngồi xuống, tay đặt lên thành ghế, và ngay lập tức, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Trong gương bàn học, anh thấy phản chiếu một bóng người – không phải anh – ngồi trên ghế, mỉm cười.

Bóng đó mặc bộ vest cũ, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt sâu hoắm như hai hố đen. Nhưng điều đáng sợ nhất là… bàn tay của bóng ấy đặt chồng lên tay anh. Hoàng bật dậy, chiếc ghế đổ nghiêng xuống sàn, lăn một vòng rồi dừng lại. Khi nhìn lại gương, bóng kia biến mất.

Hoàng thở dốc, cố trấn tĩnh. Anh dựng ghế lên, lùi lại mấy bước, định rời khỏi phòng. Nhưng vừa mở cửa, một tiếng kẽo kẹt chậm rãi vang lên sau lưng. Chiếc ghế… tự xoay về phía anh.

“Muốn biết sự thật, hãy quay lại.” – Một giọng đàn ông trầm đục vang lên, lần này không phải trong đầu anh, mà rõ ràng phát ra từ chiếc ghế.

Hoàng đứng chết lặng. Lý trí mách bảo anh phải bỏ chạy ngay, nhưng một phần nào đó lại bị thôi thúc bởi sự tò mò chết người. Anh chậm rãi quay lại. Lần này, ghế không trống nữa. Người đàn ông trong vest vẫn ngồi đó, hai tay đặt ngay ngắn lên thành ghế, đôi mắt xoáy sâu vào anh.

“Cái ghế này… không thuộc về cậu.” – Gã cất tiếng, mỗi chữ như va vào xương tủy. “Nó thuộc về tôi… và tôi chưa rời khỏi nó.”

Hoàng không biết lấy đâu ra can đảm, hỏi:
“Ông… là ai?”

Gã mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo:
“Người cuối cùng ngồi trên chiếc ghế này… trước khi bị giết.”

Căn phòng bỗng lạnh buốt. Đèn bàn chập chờn rồi tắt phụt. Trong bóng tối, Hoàng nghe tiếng bước chân tiến lại gần. Anh lùi sát tường, bàn tay mò tìm công tắc, nhưng khi đèn bật sáng trở lại, chiếc ghế trống trơn, như chưa từng có ai ở đó.

Hoàng lao tới cửa, mở ra và bước vội ra hành lang. Nhưng hành lang trống rỗng, im ắng lạ thường. Đứng ở đó, anh mới nhận ra… mình vẫn đang mặc đồ ngủ, và đồng hồ treo tường chỉ mới 2 giờ 05. Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong vài phút. Nhưng với Hoàng, nó dài như cả tiếng đồng hồ.

Anh quay lại phòng, cẩn thận khóa cửa. Chiếc ghế vẫn ở nguyên chỗ, bất động, như một món đồ bình thường. Nhưng Hoàng biết, từ giờ, mỗi khi nhìn nó, anh sẽ luôn nhớ tới đôi mắt sâu hoắm và nụ cười kia. Và đâu đó, anh cảm giác… chuyện này mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×