chiếc hộp ký ức đóng băng

Chương 1: Người Giữ Ký Ức Đóng Băng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố Sài Gòn năm 2025 cuộn chảy trong sự ồn ào không ngừng của công nghệ và tốc độ. Giữa dòng xoáy ấy, Lam An là một nốt trầm lạc điệu. Cô không sống trong hiện tại; cô sống trong quá khứ đóng băng.

Nhiệm vụ của Lam An tại Bảo tàng Lịch sử Quốc gia là bảo quản và phục hồi các cổ vật giấy tờ. Công việc của cô yêu cầu sự tĩnh lặng tuyệt đối, sự tỉ mỉ đến từng sợi cellulose mong manh. Cô dành phần lớn thời gian trong căn phòng kín mít, nhiệt độ và độ ẩm được kiểm soát nghiêm ngặt, nơi mùi giấy cũ, mực và keo chuyên dụng là thứ không khí duy nhất cô hít thở. Với chiếc kính lúp phóng đại gắn trên đầu, cô chăm chú chữa lành những vết rách trên các thư tịch cổ, những bức thư tình đã úa vàng, hay những bản đồ đã mòn vẹt.

Cô yêu công việc này. Bởi lẽ, trong thế giới của cổ vật, thời gian dường như ngưng lại. Mỗi mảnh giấy cũ đều mang theo một hơi thở của định mệnh – một cuộc sống, một cảm xúc đã bị niêm phong và chờ đợi cô giải mã.

Lam An, 27 tuổi, có vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt sâu và mái tóc đen dài luôn được búi gọn gàng. Nhưng đằng sâu trong vẻ ngoài điềm tĩnh ấy là một sự cô độc khó tả. Cô đã quen với việc trở thành người ngoài cuộc, người giữ gìn những câu chuyện của người khác. Tình yêu hiện đại quá nhanh, quá dễ bị thay thế. Cô khao khát một mối tình lãng mạn, sâu sắc, thứ mà cô tin rằng chỉ còn tồn tại trong những lá thư từ thế kỷ trước.

Hôm đó là một ngày cuối tuần mờ nhạt. Lam An đang kiểm tra một lô hàng mới được chuyển về từ một dinh thự cũ ở Đà Lạt, nơi vừa bị giải tỏa. Lô hàng chứa đầy đồ dùng cá nhân, sách vở và những kỷ vật lặt vặt thuộc về một gia đình giàu có đã sống qua nhiều thế hệ. Đống đồ này hỗn tạp và không có giá trị bảo tàng lớn, nhưng cô vẫn phải phân loại và lập hồ sơ.

Cô đang sắp xếp một chồng sách cũ thì thấy một vật thể lạ: một chiếc hộp gỗ nhỏ, không lớn hơn một cuốn sổ tay, được giấu kín dưới đáy thùng. Chiếc hộp được làm từ loại gỗ tối màu, cũ kỹ, nhưng bề mặt lại được đánh bóng một cách kỳ lạ. Nó không có khóa kim loại, mà được buộc chặt bằng một sợi dây lụa đã mục nát, niêm phong bằng một khối sáp đỏ có khắc một hoa văn phức tạp.

Lam An cầm chiếc hộp lên. Nó lạnh ngắt một cách bất thường, như thể nó vừa được lấy ra từ ký ức đóng băng.

"Cái gì đây?" cô lẩm bẩm.

Bên cạnh hoa văn niêm phong là một dòng chữ nhỏ, viết tay bằng mực Tàu cổ, chỉ độc một từ: "Thanh."

Lam An cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Chiếc hộp này không giống bất kỳ cổ vật nào cô từng chạm vào. Nó mang một cảm giác sống động, như thể có một trái tim đang đập chậm rãi bên trong lớp gỗ.

Cô dùng dao rọc giấy chuyên dụng, cẩn thận cắt bỏ sợi dây lụa đã gần như tan rã. Khi cô nhẹ nhàng bóc lớp niêm phong bằng sáp, một mùi hương cổ xưa, pha trộn giữa giấy cũ, hoa nhài khô và hương gỗ trầm, thoảng nhẹ bay ra.

Cô mở hộp.

Bên trong không phải là trang sức hay tiền bạc, mà là một chồng những lá thư được xếp ngay ngắn. Chúng được viết bằng nét chữ thanh thoát, mực đã phai màu, giấy đã ngả vàng.

Lam An lấy một lá thư ra, mở nó dưới ánh đèn vàng của phòng làm việc. Cô không kìm được sự tò mò.

Ngày tháng đề trên thư là Thứ Ba, ngày 10 tháng 5 năm 1955.

Cô bắt đầu đọc. Ngay từ những dòng đầu tiên, cô đã bị cuốn vào một thế giới xa lạ, nơi thời gian dường như ngưng đọng:

“Thanh yêu quý của anh,

Anh hy vọng bức thư này sẽ đến tay em khi Sài Gòn chưa quá nóng bức. Anh đang ngồi tại quán cà phê quen thuộc trên đường Tự Do, cố gắng phác thảo bản vẽ cho nhà thờ mới, nhưng tâm trí anh chỉ tràn ngập hình bóng em. Cuộc sống này trôi đi quá nhanh, em nhỉ? Anh chỉ mong sao thời gian có thể chậm lại, để mỗi khoảnh khắc có em đều được ghi tạc vĩnh viễn…

… Anh hứa với em, khi công trình này hoàn tất, anh sẽ dùng hết can đảm để nói với cha mẹ em rằng anh muốn cả cuộc đời được nhìn thấy em. Anh sẽ làm tất cả, để biến chúng ta thành một ký ức vĩnh cửu…”

Nét chữ lãng mạn, đầy đam mê và hoài bão ấy làm Lam An run rẩy. Cô đọc hết lá thư, rồi đến lá thứ hai, thứ ba. Tất cả đều là thư tình nồng nàn gửi cho người phụ nữ tên Thanh từ một người đàn ông có tên viết tắt là H.N.

Đọc những dòng chữ đó, Lam An cảm thấy một sự ghen tị sâu sắc. Cô ghen tị với cô Thanh của năm 1955, người đã nhận được một tình yêu tinh khiết và kiên định đến vậy. Cô ghen tị với một thế giới mà sự lãng mạn không cần phải qua màn hình điện thoại hay ứng dụng hẹn hò.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ phòng làm việc. Ánh đèn neon rực rỡ và tiếng còi xe inh ỏi của năm 2025. Cô nhìn lại chiếc hộp, và những lá thư úa vàng.

Một ý nghĩ điên rồ, hoàn toàn phi lý, lóe lên trong đầu Lam An.

Cô lấy một mảnh giấy trắng từ ngăn kéo, loại giấy acid-free mà cô dùng để phục hồi cổ vật. Cô đặt nó vào máy đánh chữ cũ, và bắt đầu gõ, không phải để phân loại, mà để trả lời.

“Gửi anh H.N. của năm 1955,

Tôi là Lam An. Tôi không phải là Thanh. Thanh đã không nhận được những lá thư này, ít nhất là theo cách anh mong đợi. Tôi đang đọc chúng vào năm 2025, 70 năm sau. Tôi không biết điều kỳ diệu nào đã đưa những lời nói của anh xuyên qua thời gian, nhưng xin anh đừng tuyệt vọng. Tình yêu của anh, hoài bão của anh... nó vẫn còn sống, trong căn phòng bảo tàng lạnh lẽo của tôi.

Xin đừng từ bỏ hy vọng.

Ký tên,

Người Giữ Ký Ức.”

Lam An đọc lại bức thư của mình. Cô biết mình đang làm điều điên rồ nhất trong đời một chuyên viên bảo tàng: can thiệp vào dòng thời gian. Nhưng cô không thể kìm lại. Cô không muốn tình yêu mãnh liệt kia chỉ là một ký ức đóng băng vĩnh viễn.

Cô gấp lá thư lại, đặt nó ngay ngắn vào chiếc hộp gỗ. Cô đóng nắp lại, và theo một linh tính kỳ lạ, cô buộc lại sợi dây lụa cũ, cố định lại miếng sáp đã bong tróc.

Cô nhìn chiếc hộp lần cuối, trước khi đặt nó lại vào thùng, cố gắng quên đi việc mình vừa làm.

Sáng hôm sau, khi Lam An trở lại phòng làm việc, chiếc hộp gỗ đang nằm trên bàn cô. Cô chắc chắn mình đã để nó trong thùng.

Và khi cô mở nắp, lá thư cô viết đã biến mất. Thay vào đó, có một lá thư mới, giấy còn tươi hơn những lá thư cũ, nhưng mực vẫn là loại mực Tàu cổ.

Ngày tháng đề trên thư là Thứ Tư, ngày 11 tháng 5 năm 1955.

Lam An run rẩy mở thư, và đọc được dòng chữ viết tay đầy kinh ngạc, nhưng cũng đầy hy vọng:

“Thanh ơi, anh không biết đây là phép màu gì, nhưng anh đã nhận được thư của em. 2025? 70 năm? Anh không hiểu. Nhưng anh tin em. Tên anh là Hoàng Nam. Xin em, hãy viết lại cho anh. Anh cảm thấy như đây là điều thật nhất trong cuộc đời anh.

Anh đang chờ em, Lam An, người giữ ký ức…”

Chiếc hộp gỗ không chỉ là một cổ vật. Nó là cánh cổng xuyên thời gian. Lam An vừa thiết lập một mối liên kết không thể giải thích, với một người đàn ông sống 70 năm trước. Tình yêu, và sự hỗn loạn, vừa bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×