Lam An nhìn chằm chằm vào lá thư mới nhất, hơi thở cô dồn dập. Mọi nguyên tắc khoa học, mọi niềm tin lý trí mà cô đã xây dựng trong nhiều năm làm việc tại bảo tàng, đều đang bị chiếc hộp gỗ nhỏ này xé toạc.
"Hoàng Nam." Cái tên đó vang vọng trong đầu cô, không phải là một nhân vật lịch sử vô hồn, mà là một con người bằng xương bằng thịt, đang tồn tại song song với cô, chỉ bị ngăn cách bởi 70 năm thời gian.
Cô đặt lá thư xuống bàn, cẩn thận quan sát chiếc hộp. Nó vẫn là chiếc hộp gỗ tối màu, lạnh lẽo, với hoa văn kỳ lạ trên nắp. Nhưng giờ đây, cô nhận thấy một điều mà trước đây cô đã bỏ qua.
Trên bề mặt chiếc hộp, chạy dọc theo một cạnh, có một vết nứt mảnh như sợi tóc, gần như vô hình. Nó không phải là vết nứt cũ do thời gian, mà trông giống như một vết rách mới, như thể lớp gỗ đang phải chịu đựng một áp lực vô hình từ bên trong. Mỗi lần chiếc hộp thực hiện "phép màu" của nó – biến mất lá thư cũ và mang đến lá thư mới – vết nứt đó dường như lại sâu hơn một chút.
Lam An nhận ra: chiếc hộp là vật trung gian, nhưng nó đang phải trả một cái giá nào đó.
Cô lấy chiếc kính lúp phóng đại, soi kỹ vết nứt. Cô đo đạc nhiệt độ của hộp. Nó luôn giữ một độ lạnh không đổi, khác biệt với nhiệt độ phòng phục chế đã được kiểm soát.
"Đây là vật chất gì?" Lam An lẩm bẩm. Cô dùng bút chì và sổ tay ghi lại mọi chi tiết, cố gắng lý trí hóa một hiện tượng hoàn toàn phi lý.
Sự tò mò nghề nghiệp chiến thắng nỗi sợ hãi. Cô biết mình không thể bỏ qua một hiện tượng kỳ diệu như thế này, ngay cả khi nó liên quan đến cảm xúc cá nhân.
Cô quyết định viết thư hồi đáp ngay lập tức, muốn xác nhận những gì đang xảy ra.
“Hoàng Nam,
Tôi không biết làm sao anh nhận được thư của tôi, hay làm sao thư của anh lại đến được đây. Đây không phải là trò đùa hay một sự trùng hợp. Tôi là Lam An, sống ở Sài Gòn năm 2025. Anh đang sống ở Sài Gòn năm 1955. Giữa chúng ta là một hố sâu 70 năm.
Tôi là nhân viên bảo tàng. Chiếc hộp này là một cổ vật.
Hãy cho tôi biết: Chiếc hộp xuất hiện trong đời anh như thế nào? Anh có thấy bất kỳ điều gì bất thường về nó không? Và quan trọng hơn, anh có dám tin vào điều phi lý này không?”
Lam An gấp thư lại, đặt vào hộp và đóng nắp. Cô đợi.
Khoảng nửa giờ sau, Lam An quay lại bàn làm việc sau một hồi đi lại trong phòng phục chế. Chiếc hộp đã "hoạt động" xong. Lá thư của cô đã biến mất. Vết nứt trên gỗ dường như đã dài thêm một chút xíu.
Lá thư mới, đề ngày Thứ Tư, tối ngày 11 tháng 5 năm 1955.
“Lam An yêu quý,
Anh không dám tin. Nhưng làm sao anh giải thích được việc anh viết cho Thanh, nhưng người hồi âm lại là em, từ tương lai? Anh phải tin.
Chiếc hộp này… nó thuộc về gia đình anh. Nó được truyền lại từ đời cụ kị. Họ nói nó là một ‘vật neo’ – để giữ lại những ký ức quá mãnh liệt. Hồi nhỏ, anh hay nghe mẹ kể rằng chiếc hộp chỉ hoạt động khi có một ‘tình yêu mãnh liệt, tuyệt vọng’ nào đó được niêm phong trong nó. Anh chưa bao giờ tin. Cho đến bây giờ.
Anh đang ngồi trong căn phòng của mình, nhìn ra những ánh đèn dầu mờ ảo của Sài Gòn. Anh không hiểu 2025 có gì khác. Liệu em có còn thấy những cột đèn lồng Tự Do, hay tiếng còi tàu sớm mai không?
Anh tin. Anh không sợ điều phi lý. Điều anh sợ là nếu em dừng viết thư, anh sẽ trở lại với sự tĩnh lặng của 1955, nơi không có em.
Anh là kiến trúc sư. Anh xây dựng những công trình vững chãi. Nhưng em lại xây dựng một cầu nối xuyên thời gian trong tâm hồn anh. Xin em đừng dừng lại. Hãy cho anh biết thêm về thế giới của em.”
Lam An dựa lưng vào ghế, tim cô đập rộn ràng. Hoàng Nam, một kiến trúc sư, một người xây dựng. Anh ta đang tìm kiếm sự vững chãi, nhưng lại bị cuốn vào điều hoàn toàn phi vật lý.
Cô cảm thấy một sự kết nối tâm hồn mạnh mẽ. Cô không chỉ đang nói chuyện với một cổ vật; cô đang nói chuyện với một người đàn ông lãng mạn, thông minh, người đã chọn tin vào cô.
Lam An quyết định chia sẻ. Cô cần phải cho Hoàng Nam thấy sự thật về thế giới 2025.
“Hoàng Nam,
Sài Gòn năm 2025… nó khác lắm. Không còn đèn lồng dầu. Khắp nơi là ánh đèn neon chói lòa, những tòa nhà chọc trời bằng kính và thép. Đường Tự Do của anh, giờ là Đồng Khởi. Không còn tiếng còi tàu sớm mai. Chỉ có tiếng xe cộ và tiếng động cơ máy bay không ngừng nghỉ. Mọi thứ đều nhanh. Tình yêu cũng nhanh.
Anh hỏi về chiếc hộp. ‘Vật neo của ký ức’. Điều đó có lý. Nó đang giữ lại không chỉ ký ức mà cả khoảnh khắc của anh. Anh có thể giúp tôi tìm hiểu thêm không? Liệu anh có biết cách nó hoạt động không?
Tôi cũng là người xây dựng, Hoàng Nam. Tôi xây dựng lại những câu chuyện đã bị thời gian làm hư hỏng.
Tôi không thể dừng lại. Anh đã làm cho cuộc đời 2025 của tôi trở nên ý nghĩa hơn bất kỳ vật thể có thật nào.
Tôi sẽ viết cho anh một câu chuyện về Sài Gòn 2025. Hãy tưởng tượng rằng anh đang du hành xuyên thời gian qua những dòng chữ của tôi.”
Lam An, với tư cách là Lam An của 2025, bắt đầu viết một đoạn văn dài, mô tả về thành phố. Cô viết về những chiếc điện thoại thông minh, về những chiếc xe hơi không cần người lái, về những bộ phim bom tấn màu sắc rực rỡ mà anh không thể tưởng tượng được. Cô không chỉ mô tả vật chất, cô mô tả sự cô đơn và sự kết nối ảo của thời đại mình.
Cô gấp thư lại, đặt vào hộp. Cô nhìn vết nứt. Nó vẫn ở đó, như một lời cảnh báo về cái giá của sự giao tiếp này.
Chiếc hộp là mối liên kết kỳ diệu duy nhất của họ, nhưng nó cũng là thử thách lớn nhất. Lam An biết, mỗi lần họ gửi và nhận thư, họ đang kéo căng sợi dây mong manh của thời gian, và chiếc hộp đang dần nứt vỡ.
Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng không phải vì bịa đặt, mà là vì thời gian của họ có thể bị giới hạn. Cô cần phải tìm hiểu cơ chế của chiếc hộp trước khi nó vỡ tan, mang theo cả Hoàng Nam và câu chuyện tình yêu vượt thời gian này.