chiếc hộp ký ức đóng băng

Chương 10: Nụ Hôn Đầu Tiên Của Dòng Chữ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi chứng kiến Thiên Thư tự hàn gắn bằng vết vân kim loại lấp lánh, một sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm căn phòng làm việc của Lam An. Lá thư cuối cùng cô viết vẫn còn nguyên trong chiếc hộp, một bằng chứng về sự kết nối đã bị niêm phong. Cô biết Hoàng Nam đã thực hiện lời hứa cuối cùng của anh: anh đã cất giữ chiếc hộp, và bằng sự hy vọng, anh đã cho phép nó đóng băng khoảnh khắc này mãi mãi.

Lam An ngồi đó, ôm chiếc hộp vào lòng. Cô không còn cảm thấy buồn. Cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm sâu sắc. Tình yêu của họ không kết thúc. Nó chỉ bước vào một giai đoạn mới: giai đoạn của sự chờ đợi, của niềm tin, và của hành động.

Bây giờ, nhiệm vụ của cô không phải là trao đổi thư từ, mà là tìm kiếm.

Bắt Đầu Cuộc Săn Lùng

Lam An bắt đầu nghiên cứu "Ngôi Nhà Tĩnh Lặng". Hoàng Nam đã nói nó nằm trên đồi Thủ Đức. Cô bắt đầu tìm kiếm các bản đồ kiến trúc cũ, các bản phác thảo và hồ sơ đất đai từ những năm 1950 đến 1960. Sau nhiều tuần tìm kiếm, cô tìm thấy một bản phác thảo nhỏ, không có tên, về một ngôi nhà được xây dựng trên đồi Thủ Đức vào năm 1956. Bản vẽ có những nét đặc trưng của Hoàng Nam: sự đối xứng và sự chú trọng vào ánh sáng.

Cô tìm thấy địa chỉ. Địa chỉ đó giờ là một con hẻm nhỏ với những ngôi nhà đã cũ. "Ngôi Nhà Tĩnh Lặng" không còn tồn tại.

Lam An đến đó, đối diện với một ngôi nhà đã bị phá hủy để nhường chỗ cho một dự án xây dựng mới. Cô cảm thấy một sự thất vọng sâu sắc. Cuộc tìm kiếm của cô dường như đã đi vào ngõ cụt.

Tuy nhiên, cô nhớ lại lời của Hoàng Nam: "Anh sẽ chôn một cái gì đó vào một vị trí bí mật. Nếu em tìm thấy nó, em sẽ biết rằng anh đã hoàn thành lời hứa."

Lam An không từ bỏ. Cô hỏi những người dân lớn tuổi sống trong khu vực đó. Họ kể về một ngôi nhà cũ, có một kiến trúc sư trẻ tuổi đã sống ở đó, nhưng ông ta đã qua đời từ rất lâu rồi. Họ nói ông rất ít khi ra ngoài, chỉ tập trung vào việc vẽ vời. Người dân gọi ông là "Ông Nam Khùng" vì ông cứ nhìn chằm chằm vào không gian, như thể đang nói chuyện với ai đó vô hình.

Lam An nhận ra, Hoàng Nam đã không tìm cách kết nối với thế giới của cô. Anh đã sống một cuộc đời cô độc để bảo vệ sự kết nối của họ, để không can thiệp vào dòng thời gian. Anh đã giữ lời hứa.

Tác Phẩm Cuối Cùng

Lam An trở lại bảo tàng, lòng cô nặng trĩu. Cô cảm thấy mình đã thất bại. Nhưng một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.

"Thiên Thư." Cô nhớ lại lời Hoàng Nam. "Anh đã thiết kế một dấu vết cuối cùng."

Cô quay lại chiếc hộp gỗ. Vết vân kim loại lấp lánh trên bề mặt. Cô dùng một máy quét siêu âm chuyên dụng để tìm kiếm bên trong. Cô không tìm thấy vật chất nào, nhưng cô thấy một hình ảnh mờ ảo, giống như một âm bản của một bức ảnh, ẩn sâu trong cấu trúc gỗ.

Lam An sử dụng một kỹ thuật phức tạp để tái tạo lại hình ảnh. Mất hàng giờ, nhưng cuối cùng, một bức ảnh đã hiện ra trên màn hình.

Đó là một bức ảnh trắng đen. Bức ảnh chụp một tấm giấy được gấp lại, đặt trên bàn làm việc của Hoàng Nam. Nét chữ của anh viết trên tấm giấy đó:

"Để dành cho em, Lam An, người phụ nữ trong tương lai của anh."

Và bên cạnh tấm giấy, có một vật phẩm nhỏ: một chiếc cúc áo gỗ, được đặt bên cạnh một chiếc nhẫn bạc đơn giản.

Lam An hiểu ra. Hoàng Nam đã không gửi chiếc nhẫn cho cô. Anh đã gửi bức ảnh của nó qua chiếc hộp, cùng với lời từ biệt. Bằng cách đó, anh đã không phá vỡ ranh giới vật lý, nhưng vẫn cho cô một lời hứa cuối cùng.

Cô đã nhận được nụ hôn đầu tiên của dòng chữ, và bây giờ, cô nhận được lời cầu hôn đầu tiên.

Nụ Hôn Đầu Tiên Của Tương Lai

Lam An lấy ra chiếc nhẫn bạc mà cô luôn đeo ở tay phải – một kỷ vật của mẹ cô. Cô nhìn vào bức ảnh. Chiếc nhẫn trong ảnh và nhẫn của cô rất giống nhau. Mặc dù không phải là một, nhưng chúng là một sự trùng hợp hoàn hảo, một sự hòa hợp tuyệt vời của định mệnh.

Cô áp chiếc nhẫn của mình lên bức ảnh trong máy tính, như một lời đáp trả cho lời cầu hôn của anh.

Lam An biết rằng họ sẽ không bao giờ gặp nhau. Hoàng Nam đã sống cuộc đời của anh, và cô sẽ sống cuộc đời của cô. Chiếc hộp Thiên Thư là cầu nối của họ, và nó đã hoàn thành nhiệm vụ của nó.

Đó là một kết thúc không trọn vẹn, nhưng lại vô cùng lãng mạn. Tình yêu của họ không thể tồn tại ở cùng một dòng thời gian, nhưng nó có thể tồn tại vĩnh viễn trong ký ức.

Lam An đưa chiếc hộp về vị trí cũ trong bảo tàng. Cô sẽ không bao giờ mở nó nữa. Nó là ký ức đóng băng của riêng cô, một lời nhắc nhở về tình yêu vượt thời gian và sự dũng cảm của một người đàn ông đã sống một cuộc đời cô độc để bảo vệ sự kết nối duy nhất của anh.

Nhiệm vụ của Lam An đã kết thúc. Cô đã tìm thấy Hoàng Nam, và cô đã cứu lấy câu chuyện của họ. Tình yêu của họ không chỉ là một huyền thoại; nó là một sự thật đã được khắc sâu vào dòng chảy của thời gian.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×