Lam An đã gửi đi lá thư cầu xin Hoàng Nam hãy sống và không chờ đợi, dù lòng cô tan nát. Sau lời thú nhận tình yêu mãnh liệt, cô biết mối liên kết của họ đang đứng trước bờ vực sụp đổ vật lý. Cô cần phải tìm ra nguyên lý hoạt động của Thiên Thư trước khi nó vỡ tan.
Nỗ Lực Nghiên Cứu Độc Lập
Lam An dồn hết tâm trí vào nghiên cứu chiếc hộp. Cô không thể mang nó đến phòng thí nghiệm chính thức của bảo tàng vì sự kỳ ảo của nó sẽ bị phơi bày và tịch thu. Cô chỉ có thể sử dụng các công cụ thủ công và kiến thức sâu rộng về cổ vật.
Cô kiểm tra các loại gỗ: chiếc hộp được làm từ một loại gỗ quý hiếm, không phổ biến ở Việt Nam. Nó có thể có nguồn gốc từ châu Âu hoặc một lục địa xa xôi nào đó, ám chỉ một lịch sử nhập khẩu phức tạp. Cô nhận thấy hoa văn khắc trên nắp hộp không phải là chữ viết, mà là một chuỗi các ký hiệu toán học cổ, liên quan đến đối xứng và dao động.
Lam An suy luận:
Chiếc hộp hoạt động dựa trên năng lượng cảm xúc/tinh thần (như lời mẹ Hoàng Nam nói).
Hoa văn khắc có thể là một công thức vật lý để ổn định hoặc kích hoạt sự dịch chuyển.
Vết nứt là sự quá tải năng lượng khi tình cảm vượt quá mức chịu đựng của vật chất.
Cô quyết định dùng một phương pháp rủi ro: cô dùng một máy quét siêu âm nhỏ, chuyên dùng để kiểm tra độ rỗng bên trong cổ vật gỗ. Cô phát hiện ra một khoang rỗng nhỏ bên dưới lớp niêm phong sáp, gần vị trí vết nứt. Khoang này dường như được thiết kế để chứa một vật phẩm.
"Vật dẫn?" Lam An lẩm bẩm. "Hoàng Nam chắc chắn phải tìm thấy vật phẩm đó ở phía anh."
Bằng Chứng Từ Quá Khứ
Sáng hôm sau, Lam An mở hộp và tìm thấy lá thư hồi đáp của Hoàng Nam, đề ngày Thứ Tư, ngày 18 tháng 5 năm 1955. Mặc dù đã có khoảng cách thời gian vài ngày, điều này chứng tỏ Thiên Thư vẫn hoạt động.
“Lam An yêu quý,
Anh đã nhận được lời cảnh báo của em và lời cầu xin của em. Trái tim anh tan vỡ khi em yêu cầu anh ngừng chờ đợi. Nhưng anh sẽ làm theo. Anh sẽ sống, và anh sẽ xây dựng. Anh đã đặt tên cho ngôi nhà nhỏ trên đồi là ‘Ngôi Nhà Tĩnh Lặng’. Nó sẽ là nơi cất giữ chiếc hộp này.
Anh đã lục lọi mọi ngóc ngách trong nhà. Anh đã tìm thấy một vật phẩm nhỏ đi kèm với Thiên Thư. Đó là một đồng xu bạc cũ, khắc cùng ký hiệu đối xứng trên hộp. Nó được cất trong một chiếc túi lụa nhỏ bên trong lớp lót của hộp, phía dưới khoang chứa thư. Anh nghĩ đây là vật dẫn mà em cần.
Mẹ anh từng nói rằng đồng xu này phải được đặt vào hộp cùng với lời thề, để niêm phong nó. Nhưng có lẽ nó có thể dùng để ổn định sự dịch chuyển.
Lam An, anh đã thiết kế một dấu vết cuối cùng. Nếu ngôi nhà này được hoàn thành, anh sẽ chôn một cái gì đó vào một vị trí bí mật. Nếu em tìm thấy nó, em sẽ biết rằng anh đã hoàn thành lời hứa.
Anh phải cất giữ chiếc hộp ngay bây giờ. Anh sợ nó sẽ vỡ tan. Đây có thể là lá thư cuối cùng của anh.
Hãy hứa với anh: Hãy tìm kiếm Ngôi Nhà Tĩnh Lặng, dù là 70 năm sau.
Anh yêu em, mãi mãi.
Hoàng Nam.”
Lam An ôm lá thư vào ngực. Hoàng Nam đã tìm thấy đồng xu bạc, vật dẫn mà cô đang tìm. Nhưng anh đã đặt nó vào hộp và gửi nó qua!
Lam An mở hộp, tìm kiếm đồng xu bạc. Không có đồng xu nào. Chỉ có lá thư.
Cô nhận ra sự thật kinh hoàng: Hoàng Nam đã gửi đồng xu bạc qua hộp, nhưng vì nó là vật chất, nó đã không thể vượt qua 70 năm. Thay vào đó, nó có thể đã vỡ vụn bên trong Thiên Thư, hoặc bị tích hợp vào lớp gỗ.
Cô dùng máy quét siêu âm lần nữa. Lần này, cô phát hiện ra một chất liệu kim loại cực kỳ mỏng, gần như tan chảy, đã lấp đầy một phần của vết nứt!
Chiếc hộp đã hấp thụ đồng xu bạc.
Thao Tác Cuối Cùng
Lam An hiểu ra. Chiếc hộp cần một vật dẫn kim loại để ổn định sự giao tiếp, nhưng vì vật chất không thể đi qua dòng thời gian, nó đã bị buộc phải hòa vào vật chất của hộp để duy trì kết nối.
Cô cần phải hành động ngay lập tức. Cô viết lá thư cuối cùng, không phải cho Hoàng Nam ở 1955, mà cho Thiên Thư.
“Thiên Thư,
Chúng tôi không cố gắng phá hủy ngươi. Chúng tôi yêu nhau. Chúng tôi đã gửi tình yêu qua ngươi. Người yêu tôi (Hoàng Nam) đã gửi vật dẫn (đồng xu bạc) qua ngươi, nhưng ngươi đã hấp thụ nó để tồn tại.
Ta cầu xin ngươi, hãy dùng năng lượng còn lại để thực hiện sự ổn định cuối cùng. Hãy đóng băng khoảnh khắc này, giữ lại ký ức của chúng tôi.
Hoàng Nam sẽ cất giữ ngươi. Xin hãy niêm phong chính ngươi.”
Lam An đặt lá thư vào hộp. Cô lấy ra chiếc kính lúp, nhìn chằm chằm vào vết nứt. Cô tập trung tất cả ý chí, tất cả tình yêu, tất cả kiến thức của mình vào chiếc hộp. Cô thì thầm: "Thiên Thư, hãy hàn gắn chính ngươi bằng tình yêu của chúng tôi."
Sau đó, cô nhắm mắt lại, và đợi.
Một tiếng lách cách nhỏ, khô khan vang lên. Khi cô mở mắt, vết nứt trên chiếc hộp đã biến mất. Bề mặt gỗ đã hoàn toàn liền lại. Tuy nhiên, nó không còn là lớp gỗ tối màu cũ kỹ. Vết nứt đã được lấp đầy bằng một đường vân kim loại lấp lánh, màu vàng nhạt, chạy dọc thân hộp.
Nó không phải là vết nứt. Đó là một sự hàn gắn vĩnh cửu, một sự tích hợp giữa vật chất (đồng xu) và cảm xúc (tình yêu).
Chiếc hộp giờ đây là một tác phẩm Kintsugi vượt thời gian.
Và ngay sau đó, Lam An cảm thấy một sự tĩnh lặng tuyệt đối. Thiên Thư đã ngừng hoạt động. Lá thư của cô vẫn còn đó. Không có hồi âm từ 1955 nữa.
Thiên Ân đã thực hiện lời hứa cuối cùng của mình: cất giữ chiếc hộp và niêm phong nó. Anh đã không gửi thư nữa, để chiếc hộp có thể tự hàn gắn và giữ lại ký ức của họ mãi mãi.
Lam An biết nhiệm vụ cuối cùng của cô: tìm kiếm Ngôi Nhà Tĩnh Lặng và Hoàng Nam ở thế giới 2025.