Hạ Khuê đứng trong phòng họp sang trọng của Tập đoàn Kiến tạo Địa ốc Lục Gia, cảm thấy như mình đang bị một chiếc lồng vàng nuốt chửng. Cô là một kiến trúc sư trẻ đầy triển vọng, nhưng dự án đầu tay của cô vừa thất bại, để lại một khoản nợ khổng lồ đè nặng lên vai.
Đối diện cô, ngồi ở ghế chủ tịch bọc da đen, là Lục Kiêu. Anh là Tổng tài mới nhậm chức của tập đoàn, một người đàn ông nổi tiếng với sự quyết đoán tàn nhẫn và vẻ ngoài lạnh lùng, hoàn hảo đến đáng sợ. Khuôn mặt anh góc cạnh, ánh mắt sắc như dao găm, khiến cô cảm thấy mọi bí mật đều bị phơi bày.
"Hạ tiểu thư," giọng Lục Kiêu trầm thấp, vang vọng trong căn phòng rộng lớn, không có một chút ấm áp nào. "Cô cần năm mươi tỷ để cứu công ty của cha cô. Tôi cần một người vợ hoàn hảo trong sáu tháng."
Hạ Khuê nắm chặt tập tài liệu trong tay. Cô biết, lời đề nghị này là một sự sỉ nhục, nhưng đó là con đường duy nhất để giữ lại di sản của cha cô.
"Tôi không hiểu. Tổng tài Lục không thiếu phụ nữ."
Lục Kiêu nhếch mép, một nụ cười thoáng qua lạnh lẽo hơn băng giá. "Phụ nữ vây quanh tôi đều muốn tiền của tôi. Nhưng tôi cần một người không có tham vọng tài chính cá nhân, một người có đủ thông minh để đóng vai vợ tôi trước Hội đồng Quản trị già cỗi và khó tính. Họ tin rằng một người đàn ông có gia đình sẽ ổn định hơn."
Anh đẩy một tập hồ sơ dày về phía cô. "Cô có một công ty đang trên bờ vực phá sản, một quá khứ sạch sẽ, và quan trọng nhất, cô có đôi mắt biết giữ bí mật."
Hạ Khuê nhìn vào điều khoản đầu tiên trong hợp đồng. Nó không phải là một hợp đồng hôn nhân, mà là một Giao Ước Hợp Tác Chuyên Nghiệp.
Điều khoản 1: Hôn Nhân Danh Nghĩa. Hạ Khuê sẽ là vợ hợp pháp của Lục Kiêu trong sáu tháng. Không có sự can thiệp cá nhân, không có tình cảm. Điều khoản 2: Khoản Hỗ Trợ. Lục Kiêu sẽ chuyển năm mươi tỷ đồng để Hạ Khuê giải quyết vấn đề tài chính. Điều khoản 3: Quyền Sở Hữu. Sau sáu tháng, hợp đồng sẽ chấm dứt. Hạ Khuê nhận một khoản thù lao lớn và giữ lại toàn bộ công ty của cha mình.
"Và nếu tôi không đồng ý?" Hạ Khuê thách thức, mặc dù giọng cô run rẩy.
"Thì ngày mai, cô sẽ phải ký vào đơn phá sản, và tòa án sẽ tịch thu toàn bộ công ty. Anh trai cô sẽ không có gì để trở về," Lục Kiêu đáp trả, hoàn toàn vô cảm.
Hạ Khuê cảm thấy mình bị dồn vào chân tường. Anh ta đã điều tra tất cả.
Cô thở dài, nhìn thẳng vào mắt anh. "Giao ước này có điều khoản nào về thân mật không, Tổng tài Lục? Tôi cần biết ranh giới."
Lục Kiêu dựa lưng vào ghế, sự quan sát của anh ta càng trở nên gay gắt. "Đó là một câu hỏi thông minh. Anh cần một người vợ, không phải một tình nhân. Anh không muốn bất kỳ sự phức tạp nào. Tuy nhiên..."
Anh ta nghiêng người về phía trước, ánh mắt khóa chặt lấy cô. "Trước công chúng, chúng ta phải hoàn hảo. Sẽ có những lúc chúng ta phải đóng vai một cặp vợ chồng đang yêu cuồng nhiệt. Mọi thứ sẽ được yêu cầu cho màn kịch đó."
Hạ Khuê hiểu. Cô phải sẵn sàng cho mọi thứ.
"Được. Tôi đồng ý," Hạ Khuê nói, cô ký tên mình lên bản giao ước bằng một lực mạnh, như thể đang ký vào số phận mình.
Chiếc Nhẫn Kim Cương và Lời Cảnh Báo:
Ngay lập tức, Lục Kiêu ra hiệu. Một người phụ nữ bước vào, đặt một chiếc hộp nhung lên bàn.
"Hôn lễ sẽ diễn ra sau một tuần. Cô sẽ chuyển đến biệt thự chính ngay tối nay," Lục Kiêu lạnh lùng ra lệnh.
Anh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương lớn, lấp lánh dưới ánh đèn chùm, và đeo nó vào ngón tay cô. Chiếc nhẫn nặng trịch, không chỉ về vật chất mà còn về gánh nặng trách nhiệm.
"Hạ Khuê," Lục Kiêu thì thầm, lần đầu tiên anh gọi tên cô, nhưng giọng anh vẫn lạnh như băng. "Một khi cô bước vào cánh cửa đó, cô là người của tôi. Bất kỳ sự phản bội hay sai lầm nào cũng sẽ khiến cô phải trả giá bằng mọi thứ cô yêu quý. Đừng bao giờ quên, cô là tài sản trong giao ước này."
Hạ Khuê nhìn chiếc nhẫn lấp lánh. Cô biết, cô đã bước vào một chiếc lồng son. Nhưng lần này, cô phải là người điều khiển chiếc lồng đó, không phải là con chim bị nhốt.