Cuộc hôn nhân của Hạ Khuê và Lục Kiêu diễn ra chóng vánh, không có tình yêu, không có khách mời thân thiết, chỉ có sự chứng kiến của luật sư và một số thành viên chủ chốt của Hội đồng Quản trị. Lục Kiêu muốn mọi thứ diễn ra một cách hợp pháp và kín đáo nhất có thể.
Sau buổi lễ kết thúc, Hạ Khuê được đưa đến biệt thự Thiên Không, nơi ở riêng của Lục Kiêu. Biệt thự nằm trên đỉnh đồi, thiết kế tối giản, sang trọng và lạnh lẽo, phản ánh chính con người của chủ nhân nó.
Căn Phòng Đối Diện:
Đêm tân hôn diễn ra trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Lục Kiêu, sau khi hoàn thành các thủ tục cần thiết, chỉ lạnh lùng chỉ cho Hạ Khuê căn phòng của cô.
"Phòng của cô ở đối diện. Phòng làm việc của tôi nằm ở cuối hành lang," Lục Kiêu nói, giọng anh ta khô khan. "Chúng ta là vợ chồng trên giấy tờ, nhưng không phải trong thực tế. Giữ khoảng cách, Hạ Khuê. Đó là điều khoản anh muốn cô ghi nhớ nhất."
Hạ Khuê gật đầu. Cô hiểu rõ vai trò của mình. "Tôi biết rõ giới hạn của mình, Tổng tài Lục. Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì khiến anh khó xử."
Cô bước vào căn phòng của mình. Căn phòng rộng rãi, sang trọng nhưng thiếu hơi ấm, giống như một phòng trưng bày hơn là một không gian sống. Cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay mình, một lời nhắc nhở về món nợ và giao ước đã ràng buộc cô.
Sự Căng Thẳng Trong Bữa Ăn:
Sáng hôm sau, Hạ Khuê xuống phòng ăn. Bữa ăn sáng diễn ra trong sự căng thẳng rõ rệt. Lục Kiêu ngồi đối diện cô, đọc báo cáo tài chính, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của cô.
Hạ Khuê cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp. "Tôi đã xem qua lịch trình của tuần này. Hội đồng Quản trị yêu cầu chúng ta xuất hiện tại buổi dạ tiệc từ thiện vào thứ Sáu."
"Đã sắp xếp," Lục Kiêu không ngẩng đầu lên. "Cô phải đóng vai vợ tôi một cách hoàn hảo. Không ngây thơ, không quá nồng nhiệt. Giữ thái độ tinh tế, thông minh."
"Tôi là một kiến trúc sư, không phải diễn viên," Hạ Khuê đáp trả.
Lục Kiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh ta sắc bén và thách thức. "Thì hãy học cách diễn. Cuộc sống này không chỉ có bản vẽ kỹ thuật. Hãy học cách quyến rũ người khác, và quan trọng nhất, quyến rũ tôi, Hạ Khuê."
Lời nói đó như một cú đánh mạnh vào sự tự tôn của cô. "Tôi sẽ không quyến rũ anh."
"Cô sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để màn kịch này thành công. Đó là một phần của giao ước," Lục Kiêu lạnh lùng nhắc nhở.
Cuộc Đối Đầu Đầu Tiên:
Ngày hôm sau, Hạ Khuê bắt đầu công việc. Cô được Lục Kiêu sắp xếp một văn phòng nhỏ ngay tại trụ sở Lục Gia, với danh nghĩa "Cố vấn Thiết kế Dự án".
Cô nhanh chóng phát hiện ra sự phức tạp trong nội bộ Lục Gia. Lục Nghiêm, chú của Lục Kiêu và là Phó Tổng tài, người đang cố gắng lật đổ Lục Kiêu, bắt đầu tiếp cận Hạ Khuê.
Lục Nghiêm, một người đàn ông lịch lãm nhưng ẩn chứa sự xảo quyệt, mời Hạ Khuê ăn trưa.
"Cháu dâu, cháu có vẻ rất cô đơn," Lục Nghiêm nói, giọng ông ta đầy sự cảm thông giả tạo. "Lục Kiêu là một người đàn ông giỏi, nhưng nó quá lạnh lùng. Cháu cần một người đàn ông biết trân trọng vẻ đẹp và tài năng của cháu."
"Cảm ơn sự quan tâm của chú, nhưng tôi rất bận rộn," Hạ Khuê giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng cô cảm thấy sự nguy hiểm đang đến gần.
"Sống trong chiếc lồng son này không vui đâu. Cháu hãy nói cho chú biết những bí mật của Lục Kiêu. Chú sẽ cho cháu nhiều hơn năm mươi tỷ đó," Lục Nghiêm thầm thì.
Ngay lập tức, Hạ Khuê nhận ra Lục Nghiêm đang cố gắng lợi dụng cô để đánh bại Lục Kiêu. Cô cần phải hành động nhanh chóng.
"Thưa chú, tôi đã cam kết với Lục Kiêu. Và tôi tin tưởng vào khả năng lãnh đạo của anh ấy," Hạ Khuê nói, cô đứng dậy. "Tôi không bán rẻ lòng trung thành của mình, cho dù là năm mươi tỷ hay một trăm tỷ."
Khi Hạ Khuê trở về văn phòng, Lục Kiêu đã đợi cô ở đó.
"Cô đã nói chuyện với Lục Nghiêm," Lục Kiêu nói, không phải là câu hỏi, mà là một lời khẳng định.
"Vâng. Anh ta muốn tôi tiết lộ bí mật của anh để đổi lấy tiền bạc và sự tự do," Hạ Khuê nhìn thẳng vào anh ta. "Tôi đã từ chối. Anh nên biết, tôi có đạo đức nghề nghiệp."
Lục Kiêu nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt anh ta đầy sự dò xét. "Tốt. Nhưng anh muốn cô phải làm tốt hơn thế. Cô phải làm anh ta tin rằng cô đã yêu tôi."
"Đó là điều không thể," Hạ Khuê đáp.
Lục Kiêu tiến đến gần cô. Anh ta đẩy cô vào bức tường, khoảng cách giữa họ gần như bằng không. Hơi thở lạnh lẽo của anh ta phả vào mặt cô.
"Thì hãy làm nó có thể," Lục Kiêu ra lệnh, giọng anh ta chứa đầy sự quyến rũ nguy hiểm. "Anh ta sẽ không tin những lời nói suông. Anh ta sẽ tin những gì anh ta thấy."
Lục Kiêu cúi xuống, đặt một nụ hôn chiếm hữu và lạnh lùng lên môi cô. Nụ hôn đó không có tình cảm, mà là sự xác lập quyền sở hữu, một màn kịch hoàn hảo. Hạ Khuê, hoàn toàn bất ngờ, cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng sức lực cô không thể chống lại được sự áp chế từ anh ta.
Lục Kiêu buông cô ra, ánh mắt anh ta sắc lạnh nhưng có một tia lửa lạ lẫm.
"Từ giờ, chúng ta sẽ luyện tập. Mọi lúc. Để Lục Nghiêm tin rằng, anh không chỉ cưới cô vì công việc, mà vì khao khát," Lục Kiêu nói, anh ta rời đi, để lại Hạ Khuê trong sự choáng váng và nhịp tim đập loạn xạ.
Hạ Khuê chạm vào môi mình. Nụ hôn đó đã phá vỡ rào cản chuyên nghiệp mà cô đã cố gắng duy trì. Cô biết, giao ước này sẽ nguy hiểm hơn cô nghĩ rất nhiều.