chiếc lồng son của tổng tài

Chương 4: NHỮNG BÍ MẬT TRONG CĂN HẦM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi dạ tiệc, Hạ Khuê và Lục Kiêu duy trì một khoảng cách mong manh, mặc dù sự căng thẳng và khao khát tiềm ẩn luôn lơ lửng trong không khí. Họ tiếp tục đóng vai cặp đôi hoàn hảo trước công chúng và Hội đồng Quản trị, nhưng ở biệt thự Thiên Không, họ gần như xa lạ.

Hạ Khuê tập trung vào công việc của mình tại Lục Gia, cố gắng chứng minh giá trị của bản thân không chỉ là "vợ danh nghĩa" của Tổng tài. Cô bắt đầu dự án thiết kế một khu phức hợp mới, một nỗ lực để thoát khỏi sự kiểm soát tinh thần của Lục Kiêu.

Khám Phá Bất Ngờ:

Một buổi chiều, khi đang tìm kiếm một bản vẽ kiến trúc cũ trong phòng làm việc chung của biệt thự (theo yêu cầu của một thành viên Hội đồng Quản trị), Hạ Khuê vô tình tìm thấy một cánh cửa ẩn.

Cánh cửa dẫn xuống một tầng hầm sâu và tối. Căn hầm không chứa rượu hay phòng tập thể dục, mà là một phòng trưng bày bí mật.

Ánh sáng yếu ớt chiếu rọi vào căn phòng, để lộ ra những bức tranh và tượng điêu khắc nghệ thuật đương đại. Không phải là những tác phẩm nổi tiếng, mà là những tác phẩm riêng tư và đầy cảm xúc. Các bức tranh, tất cả đều mang tông màu tối, khắc họa nỗi đau, sự cô đơn và một chút nổi loạn.

Điều khiến Hạ Khuê sững sờ là một góc căn phòng dành riêng cho những bản vẽ kiến trúc. Không phải những bản vẽ xây dựng thông thường, mà là các thiết kế mang tính cá nhân, đầy khát vọng. Và chữ ký dưới mỗi bản vẽ là: "L.K."

Hạ Khuê nhận ra, Lục Kiêu không chỉ là một Tổng tài lạnh lùng. Anh ta còn là một nghệ sĩ ẩn mình, một người có tâm hồn khao khát sáng tạo, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài tàn nhẫn và thực dụng.

Sự Đụng Độ Trong Bóng Tối:

Hạ Khuê đang chăm chú xem một bản thiết kế nhà hát chưa hoàn thành thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô.

"Cô đang làm gì ở đây, Hạ Khuê?"

Lục Kiêu đứng ở cửa, ánh mắt anh ta tối sầm lại, đầy sự cảnh giác và tức giận. Anh ta chưa bao giờ thể hiện sự tức giận rõ ràng đến thế.

"Tôi... tôi xin lỗi. Tôi chỉ vô tình tìm thấy cánh cửa này," Hạ Khuê lúng túng. Cô biết mình đã xâm phạm một bí mật cực kỳ cá nhân của anh ta.

Lục Kiêu tiến đến, sự tức giận của anh ta tỏa ra lạnh buốt. "Anh đã cảnh báo cô đừng vượt qua ranh giới. Căn phòng này là ranh giới cuối cùng của tôi."

"Tôi không cố ý. Nhưng... những bức vẽ này... Anh là một nghệ sĩ," Hạ Khuê nói. "Tại sao anh lại giấu nó? Chúng thật tuyệt vời."

Lục Kiêu nhìn chằm chằm vào cô, dường như đang cân nhắc xem có nên trừng phạt cô hay không. Sau đó, vẻ mặt anh ta dịu đi một chút, thay vào đó là sự mệt mỏi và cô đơn.

"Đó là quá khứ. Là niềm đam mê mà anh không thể theo đuổi," Lục Kiêu nói. "Cha anh muốn anh trở thành một doanh nhân. Nghệ thuật là sự yếu đuối, là thứ mà anh phải chôn vùi để sống sót trong Lục Gia."

Hạ Khuê cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với anh ta. Cô hiểu rõ cảm giác phải hy sinh ước mơ vì gánh nặng gia đình.

"Anh không cần phải chôn vùi nó," Hạ Khuê nhẹ nhàng nói. "Những tác phẩm này cho thấy một con người khác của anh, Lục Kiêu. Một con người không lạnh lùng."

Lục Kiêu nhìn cô. Khoảnh khắc đó, bức tường bảo vệ của anh ta dường như nứt ra. Anh ta không còn nhìn cô như một tài sản trong giao ước, mà như một người phụ nữ đã vô tình nhìn thấy linh hồn trần trụi của anh ta.

Sự Chuyển Giao Quyền Lực:

Lục Kiêu tiến gần hơn, không phải bằng sự giận dữ mà bằng một sự hấp dẫn nguy hiểm.

"Cô đã nhìn thấy bí mật của anh. Bây giờ, cô có một lợi thế," Lục Kiêu nói, giọng anh ta khàn và đầy uy lực. "Hãy dùng nó để chống lại anh, hay dùng nó để bảo vệ anh, Hạ Khuê?"

"Tôi đã ký giao ước để giúp anh ổn định công ty. Tôi sẽ không phản bội anh," Hạ Khuê khẳng định. "Nhưng tôi cũng sẽ không để anh kiểm soát tôi bằng sự lạnh lùng. Hãy đối xử với tôi như một đối tác, Lục Kiêu, không phải một món đồ."

Lục Kiêu đưa tay ra, chạm vào gò má cô, một cử chỉ hoàn toàn bất ngờ. Ngón cái anh ta vuốt ve làn da cô, tạo nên một dòng điện chạy qua cơ thể cô.

"Được rồi, đối tác," Lục Kiêu thì thầm, ánh mắt anh ta rực cháy. "Vậy thì, đối tác, anh sẽ dạy cô về quyền lực. Và cô sẽ dạy anh về cảm xúc."

Anh ta cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ, nhưng đầy hứa hẹn lên môi cô. Lần này, nụ hôn không phải là diễn xuất trước công chúng, mà là một sự thừa nhận riêng tư, một sự thừa nhận về sức hấp dẫn không thể chối cãi giữa họ.

"Hãy ra khỏi đây," Lục Kiêu đột ngột ra lệnh, anh ta buông cô ra, vẻ mặt trở lại căng thẳng. "Và quên những gì cô đã thấy."

Hạ Khuê rời khỏi căn hầm, nhịp tim cô đập mạnh. Cô biết, cô đã bước qua một ranh giới quan trọng. Cô không chỉ tìm thấy bí mật của Lục Kiêu, mà còn tìm thấy một phần con người thật của anh ta, một phần mà anh ta đã cố gắng giấu kín. Và sự gần gũi vừa rồi đã khiến cô nhận ra, giao ước này sẽ không chỉ là một thỏa thuận kinh doanh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×