chiếc lồng son của tổng tài

Chương 3: DẠ TIỆC THƯỢNG LƯU


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi dạ tiệc từ thiện của giới thượng lưu là bài kiểm tra đầu tiên và quan trọng nhất đối với cuộc hôn nhân danh nghĩa của Hạ Khuê và Lục Kiêu. Nó là sân khấu hoàn hảo để họ công bố tình trạng "Hạnh phúc" của mình trước Hội đồng Quản trị và các đối thủ của Lục Kiêu.

Màn Xuất Hiện Hoàn Hảo:

Hạ Khuê bước ra từ xe, khoác tay Lục Kiêu. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc lục bảo, do chính Lục Kiêu chọn. Chiếc váy không quá hở hang nhưng đủ để tôn lên vẻ đẹp thanh lịch và kiêu sa của cô. Chiếc nhẫn kim cương trên tay cô lấp lánh dưới ánh đèn flash của phóng viên.

"Nhìn thẳng vào anh. Mỉm cười," Lục Kiêu thì thầm, giọng anh ta mang tính ra lệnh. "Họ đang theo dõi. Đặc biệt là Lục Nghiêm."

Hạ Khuê tuân theo. Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt cô khóa chặt vào Lục Kiêu. Cô mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và tự nhiên nhất có thể. Trong khoảnh khắc đó, cô thực sự cảm thấy mình là người phụ nữ duy nhất trên đời.

Lục Kiêu siết chặt tay cô. Anh ta nhìn cô không phải bằng ánh mắt lạnh lùng thường thấy, mà bằng một cái nhìn sở hữu, khiến mọi người xung quanh đều tin rằng anh ta đang yêu vợ mình điên cuồng.

Lời Chúc Mừng Đầy Rẫy Nghi Ngờ:

Họ nhanh chóng trở thành tâm điểm của bữa tiệc. Các thành viên Hội đồng Quản trị, những người đã nghi ngờ về cuộc hôn nhân chớp nhoáng này, đều đến chúc mừng.

"Thật tuyệt vời, Lục Tổng. Cô dâu mới của cậu thật lộng lẫy," một ông chủ lớn nói, nhưng ánh mắt ông ta lại đầy sự dò xét.

Lục Nghiêm tiếp cận họ, nở nụ cười xã giao hoàn hảo. "Chúc mừng cháu, Lục Kiêu. Hai cháu trông thật hạnh phúc. Chú đã lo rằng cháu sẽ quá bận rộn với công việc mà quên mất niềm vui cuộc sống."

Lục Kiêu kéo Hạ Khuê lại gần, vòng tay anh ta đặt quanh eo cô một cách thân mật. "Chú không cần lo lắng, chú Nghiêm. Hôn nhân đã giúp cháu ổn định. Vợ cháu là nguồn cảm hứng lớn nhất của cháu."

Hạ Khuê ngước nhìn Lục Kiêu, ánh mắt cô đầy vẻ ngưỡng mộ. Diễn xuất của anh ta hoàn hảo đến mức khiến cô gần như tin vào lời nói đó.

"Cháu dâu Hạ Khuê, cháu có vẻ rất yêu chồng. Nhưng cháu phải cẩn thận. Lục Kiêu là người đàn ông khó nắm bắt," Lục Nghiêm thầm thì vào tai cô khi Lục Kiêu đang nói chuyện với một đối tác.

Hạ Khuê duy trì nụ cười. "Chú Nghiêm, tôi không cố gắng nắm bắt anh ấy. Tôi tin tưởng anh ấy. Điều đó quan trọng hơn."

Cuộc Khiêu Vũ Định Mệnh:

Đến phần khiêu vũ, Lục Kiêu kéo Hạ Khuê ra sàn nhảy. Ánh đèn mờ ảo, bản nhạc chậm rãi vang lên, tạo nên một không gian lãng mạn giả tạo.

Đây là lúc họ phải thể hiện sự thân mật cao độ. Lục Kiêu đặt tay lên eo Hạ Khuê, kéo cô sát vào người anh ta. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm và sự rắn chắc từ cơ thể anh.

"Giữ nhịp. Đừng nhìn xuống," Lục Kiêu ra lệnh nhỏ nhẹ. "Anh sẽ hôn cô khi bản nhạc kết thúc. Giữ cảm xúc của cô ổn định."

Hạ Khuê cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Cô buộc mình phải nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lục Kiêu. Gương mặt anh ta gần đến mức cô có thể thấy rõ sự tập trung và một chút căng thẳng khó nhận ra.

Khi họ xoay người, cơ thể cô cọ sát vào anh ta. Đó là một sự tiếp xúc ngoài ý muốn, nhưng nó ngay lập tức tạo ra một tia lửa điện chạy dọc sống lưng cả hai.

"Cô nên thư giãn," Lục Kiêu nói, giọng anh ta khàn đi một chút. "Nếu không, mọi người sẽ nghi ngờ."

"Tôi... Tôi đang làm hết sức mình," Hạ Khuê đáp, cô cảm thấy gò má mình nóng bừng.

Lục Kiêu ghé sát tai cô. "Tốt. Hãy nghĩ về món nợ của cô. Hãy nghĩ về sự tự do mà cô sẽ có được sau sáu tháng. Điều đó sẽ giúp cô tập trung."

Bản nhạc kết thúc. Lục Kiêu ôm lấy Hạ Khuê, cúi xuống, và đặt một nụ hôn sâu, mãnh liệt lên môi cô. Nụ hôn này khác hẳn với nụ hôn chiếm hữu ở văn phòng. Nó kéo dài, đầy sự khao khát giả dối nhưng lại khiến Hạ Khuê cảm thấy mình đang bị cuốn vào một cơn bão cảm xúc thật sự.

Hạ Khuê đáp lại. Cô đặt tay lên cổ anh ta, không phải vì diễn xuất, mà vì sự choáng váng và nhịp tim đập điên cuồng. Cô nếm được mùi vị nguy hiểm từ anh ta.

Khi Lục Kiêu buông cô ra, anh ta nhìn cô bằng một ánh mắt phức tạp, vừa là sự hài lòng, vừa là một chút bối rối khó hiểu.

"Diễn xuất tốt," anh ta thì thầm, hoàn toàn chuyên nghiệp.

Hậu Quả Của Màn Kịch:

Sau buổi tiệc, trên xe trở về biệt thự, không khí trở nên nặng nề. Hạ Khuê tránh ánh mắt Lục Kiêu.

"Hội đồng Quản trị đã bị thuyết phục. Lục Nghiêm không tìm thấy bất kỳ kẽ hở nào," Lục Kiêu nói, giọng anh ta trở lại lạnh lùng.

"Tốt," Hạ Khuê đáp.

"Nụ hôn đó... cô đã vượt quá mức yêu cầu," Lục Kiêu nói thẳng. "Tôi đã nói, chỉ là diễn xuất."

Hạ Khuê quay sang nhìn anh ta, ánh mắt cô đầy thách thức. "Anh là người đã bắt đầu nó. Tôi chỉ đang đóng vai một người vợ đang yêu. Anh muốn một màn kịch hoàn hảo, Tổng tài Lục. Tôi đã cho anh điều đó."

Lục Kiêu nhìn cô. Anh ta không phủ nhận, cũng không xác nhận.

"Đừng quên mục đích của chúng ta, Hạ Khuê. Sự thân mật này chỉ là công cụ. Đừng để cảm xúc xen vào," Lục Kiêu cảnh báo.

Hạ Khuê biết anh ta đang nói đúng, nhưng cơ thể cô vẫn còn cảm nhận được dư âm của nụ hôn. Cô biết, trong màn kịch này, người phụ nữ dễ bị tổn thương nhất chính là cô. Cô phải dựng lại bức tường ngăn cách giữa họ.

Khi về đến biệt thự, Hạ Khuê đi thẳng vào phòng, khóa cửa lại. Cô chạm vào môi mình. Lục Kiêu đã phá vỡ rào cản chuyên nghiệp. Bây giờ, cô phải chiến đấu với chính khao khát đang nảy sinh trong lòng mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×