Khám phá của Lâm An rằng chiếc trâm bị đánh cắp chỉ là đồ giả đã giáng một đòn mạnh vào toàn bộ cuộc điều tra. Nó giống như việc phát hiện ra nạn nhân của một vụ án mạng thực chất chỉ là một hình nộm, trong khi cái xác thật đã bị giấu ở một nơi khác. Tin tức này ngay lập tức được Triệu thanh tra xếp vào diện "tối mật". Ông biết rằng nếu thông tin này lọt ra ngoài, uy tín của bảo tàng và cả cuộc điều tra sẽ sụp đổ hoàn toàn. Căn phòng họp riêng của Giám đốc Mã, nơi vốn sang trọng với gỗ gụ và thư pháp, giờ đây chìm trong một bầu không khí ngột ngạt đến khó thở.
"Không thể nào!" Giám đốc Mã đập tay xuống bàn, gương mặt đỏ bừng, nhưng là vì giận dữ hay vì sợ hãi thì khó mà phân biệt được. "Cậu sinh viên, cậu có biết mình đang nói gì không? Cậu đang nói báu vật quốc gia mà chúng tôi chịu trách nhiệm bảo vệ là đồ giả? Cậu đang vu khống cho cả cái bảo tàng này!"
Triệu thanh tra, trái ngược với vẻ kích động của vị giám đốc, lại vô cùng bình tĩnh. Ông đẩy hai bức ảnh phóng lớn ra giữa bàn. "Thưa Giám đốc Mã, đây không phải là vu khống. Đây là bằng chứng." Ông chỉ vào bức ảnh từ camera an ninh. "Và đây là dữ liệu quét 3D do chính đội ngũ của các vị thực hiện, với sự hỗ trợ của Lâm An đây, chỉ một ngày trước đó."
Giám tuyển Lương, người phụ nữ với vẻ ngoài băng giá, nãy giờ vẫn im lặng. Bà ta cúi xuống, đeo chiếc kính gọng mỏng lên và xem xét hai bức ảnh. Bà ta là một chuyên gia hàng đầu, không thể bị đánh lừa bởi cảm xúc. Bà ta nhìn vào độ phản quang của viên ngọc trai, rồi nhìn vào vết xước siêu nhỏ trên cánh phượng hoàng mà Lâm An đã chỉ ra. Sau một hồi lâu, bà ta ngả người ra ghế, tháo kính xuống.
"Sự khác biệt... là không thể chối cãi," bà ta nói khẽ, giọng đều đều nhưng không giấu được sự chấn động. "Hai bức ảnh này là của hai vật thể khác nhau. Bản quét 3D của cậu Lâm An," bà ta nhìn cậu, "khớp hoàn toàn với hồ sơ gốc của cổ vật khi nó được bàn giao. Còn bức ảnh trên bệ trưng bày... là một bản sao. Một bản sao rất tồi."
Lời xác nhận của Giám tuyển Lương như một nhát búa đóng sập mọi sự chối cãi của Giám đốc Mã. Ông ta ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm điều gì đó về "thảm họa" và "danh tiếng".
"Thưa Giám đốc Mã, thưa Giám tuyển Lương," Triệu thanh tra nói, giọng đanh lại, "đây không còn là một vụ trộm nữa. Đây là một vụ lừa đảo cấp quốc gia, và bây giờ, nó là một vụ giết người. Cậu Hà Vĩ đã phát hiện ra điều này. Mảnh giấy 'Tất cả là giả' trong tay cậu ta chính là lời trăn trối về sự thật này. Cậu ta không bị đồng bọn trộm tranh bịt miệng. Cậu ta bị 'Kẻ Tráo Đổi' giết chết để bảo vệ bí mật."
Cục diện đã hoàn toàn thay đổi. Vụ "trộm bất khả thi" giờ chỉ còn là một màn kịch vụng về. Vụ giết người của Hà Vĩ mới là tội ác chính.
"Chúng ta cần biết mọi thứ," Triệu thanh tra nói. "Tôi cần hồ sơ đầy đủ về 'chuỗi hành trình' của Chiếc Trâm Phượng Hoàng, từ lúc nó được trục vớt, vào kho, qua tay đội phục chế, cho đến khi nó được đặt lên bệ trưng bày. Chúng ta cần xác định chính xác khoảng thời gian mà vụ tráo đổi đã xảy ra."
Giám đốc Mã và Giám tuyển Lương nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Lâm An nhận ra, bức tường im lặng của bảo tàng vừa xuất hiện một vết nứt, và đằng sau đó không chỉ là một kẻ sát nhân, mà có thể là cả một âm mưu đã được che giấu từ rất lâu.