Không khí trong căn phòng rộng lớn này đặc quánh mùi đàn hương và sự nguy hiểm.
An đứng thẳng, hai bàn tay siết chặt. Cô đang đứng trước bàn làm việc bằng gỗ mun, thứ duy nhất trong căn phòng có thể sánh được với sự lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi phía sau nó. Vương. Tên của anh ta không chỉ là một cái tên, nó là biểu tượng của quyền lực tuyệt đối, là người đã mua lại toàn bộ cuộc đời cô, như mua một món đồ cổ đắt tiền.
“Nhìn tôi.”
Giọng nói trầm khàn của Vương vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Nó không phải là một yêu cầu, đó là mệnh lệnh. An ngước lên, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, không chút cảm xúc, nhưng lại mang một sự chiếm hữu gần như điên cuồng.
“Cô có vẻ không hài lòng với cuộc trao đổi này, cô An.”
An nén lại sự khinh miệt. Cô gái kiêu hãnh của gia tộc họ Nguyễn đã chết. Giờ cô chỉ là "người hầu", là "tài sản" để trả món nợ khổng lồ của cha.
“Tôi không có quyền bày tỏ sự không hài lòng, thưa... Chủ nhân.” Cô nhả ra hai từ cuối, cố ý nhấn mạnh sự cay đắng.
Vương nhếch mép, một nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai. Anh ta đứng dậy, vòng qua bàn làm việc. Mỗi bước chân của anh ta đều mang một sức nặng vô hình, như một loài săn mồi đang tiến đến con mồi bị thương.
Anh ta dừng lại trước mặt cô. Khoảng cách gần đến mức An có thể ngửi thấy mùi bạc hà và khói thuốc đắt tiền vương vấn trên áo vest Ý của anh ta.
“Tốt. Cô đã hiểu vị trí của mình.” Vương nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ép cô ngước nhìn anh ta. Lực tay không quá mạnh, nhưng đủ để cô cảm thấy mình đang bị kiểm soát hoàn toàn. “Điều đầu tiên cô cần học là: Tôi ghét sự giả dối. Giả vờ phục tùng, giả vờ căm ghét, tất cả đều vô nghĩa. Tôi muốn sự phục tùng thật sự.”
An cảm thấy da thịt mình như bị đốt cháy bởi hơi ấm từ ngón tay anh ta. Cô lắc nhẹ đầu, muốn thoát ra.
“Cô nên nhớ,” Vương tiếp tục, giọng nói càng lúc càng nhỏ và nguy hiểm, “ở đây, tôi là luật pháp của cô. Cô là tài sản của tôi. Tôi có quyền sử dụng cô theo bất cứ cách nào tôi muốn. Về cả thể xác và tinh thần.”
Đôi mắt An bùng lên sự phẫn nộ. “Tôi sẽ không bao giờ...”
Cô chưa kịp nói hết câu, Vương đã dùng tay còn lại kẹp chặt eo cô, kéo cô sát vào người anh ta. Sự tiếp xúc bất ngờ này khiến An cứng đờ.
“Không bao giờ?” Vương thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng rực làm An rùng mình. “Đừng thách thức giới hạn của tôi. Cô sẽ sớm nhận ra, khao khát và sự phục tùng có thể sinh ra từ bất cứ đâu, kể cả sự căm ghét.”
Anh ta lùi lại, thả cô ra nhưng đôi mắt vẫn không rời. Anh ta đưa tay ra, người vệ sĩ ngay lập tức đặt vào lòng bàn tay anh ta một chiếc hộp nhung đen.
Mở hộp. Bên trong là một chiếc vòng tay tinh xảo, bằng bạch kim nạm kim cương lấp lánh, trông giống như một món trang sức xa hoa.
“Món quà đầu tiên.” Vương cầm chiếc vòng lên, bàn tay anh ta áp vào cổ tay mảnh khảnh của cô. “Đây không chỉ là trang sức. Nó là một chiếc còng.”
Anh ta cài chiếc vòng vào cổ tay An, khóa lại bằng một tiếng "tách" nhỏ. Chiếc vòng vừa vặn hoàn hảo, sáng lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng An cảm thấy nó nặng trĩu hơn cả xiềng xích.
“Nó có thiết bị theo dõi và cảm biến. Nếu cô cố gắng tháo nó, hoặc đi quá giới hạn tôi cho phép, cô sẽ biết cảm giác bị trừng phạt là như thế nào.” Vương mỉm cười, nụ cười lần này đầy khiêu khích và dâm dục.
An cúi đầu, cố nén lại tiếng nấc nghẹn. Chiếc vòng lạnh lẽo trên tay cô là minh chứng rõ ràng nhất cho sự bất lực của cô.
“Giờ thì,” Vương ra lệnh, “trước khi cô được dẫn đến phòng của mình, cô cần thực hiện mệnh lệnh đầu tiên của tôi.”
Anh ta nhấc chiếc cằm cô lên lần nữa. Mắt anh ta dán chặt vào môi cô.
“Hôn tôi.”
An sững sờ. “Cái gì?”
“Đừng để tôi phải lặp lại. Hôn tôi, cô An. Hôn một cách gợi cảm, như thể cô thực sự muốn điều đó.” Vương nhướng mày, giọng nói mang theo sự thống trị tuyệt đối. “Hoặc tôi sẽ phải tự lấy nó, và cô sẽ không thích cách đó đâu.”
Sự nhục nhã và giận dữ hòa quyện trong An, nhưng sự sợ hãi và hoàn cảnh buộc cô phải hành động. Cô là tài sản. Cô phải phục tùng.
An nhắm mắt lại, cô nén chặt hơi thở, và đặt đôi môi run rẩy của mình lên môi Vương. Đó là một cái chạm vụng về, đầy miễn cưỡng.
Nhưng Vương không cho cô cơ hội rút lui. Bàn tay anh ta bóp chặt sau gáy cô, và nụ hôn ngay lập tức trở nên bạo liệt và chiếm đoạt. Anh ta cắn nhẹ môi dưới cô, buộc cô mở miệng, và lưỡi anh ta xâm nhập sâu một cách thô bạo, như một lời nhắc nhở rằng anh ta là kẻ thống trị ở đây.
An cố gắng chống cự, nhưng cơ thể cô bị anh ta giữ chặt. Cô cảm thấy cơn giận bùng cháy, nhưng đồng thời, một cảm giác choáng váng kỳ lạ cũng dâng lên. Hơi thở của cô bị đánh cắp, tâm trí cô quay cuồng.
Khi Vương cuối cùng buông tha, An thở dốc, đôi môi sưng đỏ và ướt át. Đôi mắt cô long lanh nước mắt.
Vương lau môi bằng ngón tay cái, ánh mắt đầy thỏa mãn và ham muốn.
“Tốt.” Anh ta nói một cách tàn nhẫn. “Bây giờ, cô có thể đi. Và nhớ kỹ. Đó chỉ là khởi đầu.”
An lảo đảo lùi lại, cảm giác ghê tởm bản thân và căm hận người đàn ông này dâng lên đỉnh điểm. Cô quay lưng, chiếc còng kim cương lạnh lẽo trên tay như một lời nguyền rủa.
Đây không phải là sống sót, An thầm nghĩ, đây là địa ngục. Và tôi sẽ tìm mọi cách để thoát khỏi sự chiếm hữu dâm dục này.