Căn phòng thay đồ rộng lớn như một cửa hàng hiệu cao cấp, nhưng An cảm thấy mình như một con búp bê bị trưng bày. Mệnh lệnh của Vương là chuẩn bị cho một buổi tiệc xã giao quan trọng. Cô không phải tham dự với tư cách người hầu, mà là... "bạn đồng hành".
Chiếc váy lụa đen ôm sát cơ thể, xẻ sâu đến tận đùi. Nó không chỉ tôn lên đường cong của cô, mà còn khiêu khích một cách lộ liễu. Chiếc vòng kim cương trên cổ tay cô lấp lánh như một lời nhắc nhở lạnh lùng về chủ nhân của nó.
Khi An bước xuống, Vương đã đứng đợi ở cuối cầu thang. Anh ta khoác lên mình bộ tuxedo đen tuyền, vẻ ngoài lạnh lùng và quyến rũ đến mức nguy hiểm. Đôi mắt anh ta quét một lượt từ đầu đến chân cô, ánh nhìn sắc bén và tham lam như đánh giá một tác phẩm nghệ thuật đắt giá.
“Hôm nay cô học được cách ăn mặc theo ý tôi rồi đấy,” Vương nói, giọng anh ta không có lấy một lời khen ngợi, chỉ có sự thỏa mãn của kẻ thống trị.
“Tôi không có lựa chọn,” An đáp, giữ giọng điệu bình tĩnh.
“Tốt. Sự phục tùng này, cô nên nhớ, chỉ dành cho tôi.” Vương tiến lại gần, bàn tay anh ta nhẹ nhàng đặt lên eo cô. Cái chạm này, tuy nhẹ nhàng, nhưng lại mang một lực đạo chiếm hữu không thể chối cãi. “Cô phải luôn ở bên cạnh tôi. Không được cười với bất kỳ người đàn ông nào khác. Ánh mắt cô, chỉ được nhìn tôi. Hiểu chưa?”
“Tôi hiểu, Chủ nhân.” An nghiến răng trả lời.
Bữa tiệc là một không gian xa hoa và ngột ngạt. Vương nắm giữ cô chặt chẽ, giới thiệu cô bằng cái tên đơn giản: An. Không một danh phận rõ ràng, nhưng ai cũng hiểu vị trí đặc biệt của cô. An cố gắng giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng cô cảm nhận được vô số ánh mắt thèm muốn và đánh giá đang dán vào mình.
Khi Vương đang nói chuyện với một đối tác lớn, một người đàn ông trung niên lịch lãm, giàu có tên là Quang tiến đến chỗ An.
“Cô An, cô trông thật tuyệt. Tôi là Quang. Rất hân hạnh.” Hắn ta đưa tay ra, ánh mắt trắng trợn dán chặt vào khe ngực cô.
An thoáng chần chừ. Theo phép lịch sự, cô phải đáp lại. Cô đưa tay ra, nhưng ngay lập tức, một lực siết chặt mạnh mẽ từ phía sau kéo cô về.
Vương đã di chuyển. Bàn tay anh ta vẫn đặt ở eo cô, nhưng giờ đã siết chặt đến mức khiến cô đau. Giọng anh ta vang lên, lạnh lẽo như băng.
“Quang, tôi nghĩ anh không nên chạm vào tài sản của tôi. Nó có thể khiến anh gặp rắc rối không đáng có.”
Quang cứng đờ, ngay lập tức thu tay về, cười gượng gạo. Hắn ta hiểu ý Vương.
“Ồ, xin lỗi Vương, tôi không biết đây là... ‘người của cậu’.” Hắn ta nhấn mạnh từ "người của cậu" với vẻ hối lỗi, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự ghen tỵ.
Vương không đáp lại, anh ta chỉ siết chặt eo An hơn, kéo cô sát vào cơ thể anh ta, gần như là dán vào. Anh ta dùng hành động thân mật này để công khai tuyên bố chủ quyền.
“Chúng ta cần đi,” Vương thì thầm bên tai An, không phải vì anh ta muốn rời đi, mà là để trừng phạt cô vì đã có ý định bắt tay người khác.
Anh ta dẫn cô ra ban công khuất người, nơi có ánh trăng và gió đêm thổi nhẹ.
“Cô nghĩ tôi đã nói đùa về mệnh lệnh của mình?” Vương đẩy cô vào tường, cơ thể cường tráng của anh ta ép sát cô.
“Tôi chỉ là lịch sự, tôi không có ý...” An cố gắng giải thích.
“Lịch sự ư?” Vương cúi xuống, ánh mắt anh ta đầy nguy hiểm. “Sự lịch sự của cô suýt chút nữa đã khiến tôi phải cắt đứt bàn tay của hắn ta. Cô có biết điều đó không, An?”
Anh ta dùng ngón cái miết mạnh lên đôi môi cô, nơi vẫn còn hơi ấm của nụ hôn cưỡng ép từ chương trước.
“Cô ở đây chỉ để thỏa mãn tôi, không phải để làm hài lòng bất kỳ người đàn ông nào khác. Nếu cô khiến tôi ghen, cô sẽ phải trả giá. Giá rất đắt.”
Vương đột ngột hạ thấp người, luồn tay vào dưới chiếc váy lụa mỏng manh. Cái chạm lạnh lẽo nhưng đầy dục vọng này khiến An giật mình. Cô thở dốc, hai tay bám chặt lấy vai anh ta.
“Vương! Ở đây không được...”
“Không được?” Anh ta bật cười khẩy, giọng nói đầy khiêu khích. “Cô nghĩ tôi không dám? Nếu tôi muốn, tôi sẽ khiến cô kêu tên tôi ngay trên ban công này. Tôi sẽ để mọi người nghe thấy tài sản của tôi dâng hiến cho Chủ nhân của nó.”
Bàn tay anh ta di chuyển đầy táo bạo và chiếm đoạt, khiến cơ thể An mềm nhũn. Sự đe dọa này còn kích thích hơn cả hành động. An cảm thấy sự nhục nhã và khao khát đáng sợ đang trộn lẫn trong huyết quản.
“Thả tôi ra,” An thều thào, giọng cô run rẩy vì sự sợ hãi và cảm giác lạ đang dâng lên.
Vương buông tay ra, nhưng ánh mắt anh ta vẫn ám ảnh cô.
“Sống sót qua đêm nay, cô An. Và cầu nguyện rằng cô sẽ không phạm thêm bất kỳ sai lầm nào nữa. Vì đêm nay, cô sẽ phải chứng minh sự phục tùng của mình với tôi trong phòng ngủ.”
Anh ta chỉnh lại chiếc váy bị xô lệch của cô bằng một cái chạm hờ hững, nhưng đầy ám chỉ. Rồi anh ta quay lại, ung dung đi vào trong, bỏ lại An đứng một mình trên ban công, cô đơn và choáng váng. Chiếc vòng kim cương trên cổ tay cô như đang nóng lên, báo hiệu một đêm dài, đầy nguy hiểm và dục vọng sắp tới.