Sáng hôm sau, An tỉnh dậy trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ – phòng ngủ chính của Vương. Cô nằm trên chiếc giường rộng lớn, chiếc chăn lụa mềm mại cuộn quanh cơ thể trần trụi, và bên cạnh cô là hơi ấm áp của Vương.
Cảm giác tội lỗi và sự say mê đêm qua hỗn loạn trong tâm trí cô. Cô đã phục tùng. Tệ hơn, cô đã hưởng thụ sự phục tùng đó.
Cô nhẹ nhàng cựa quậy, cố gắng thoát khỏi vòng tay chiếm hữu đang ôm chặt eo mình. Vương, ngay cả trong giấc ngủ, vẫn toát ra sự nguy hiểm và kiểm soát. Anh ta là một thói quen độc hại mà cô sợ hãi và khao khát.
“Cô nghĩ sẽ đi đâu?” Giọng Vương vang lên, trầm khàn và mang đầy vẻ mệt mỏi sau một đêm bùng cháy. Mắt anh ta vẫn nhắm, nhưng cánh tay anh ta siết chặt hơn, kéo cô trở lại gần ngực anh ta.
An thở dốc. “Tôi... tôi phải về phòng.”
Vương mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh quét qua cô. “Cô không còn phòng riêng nữa, An. Đây là phòng của cô. Và nơi duy nhất cô được phép ngủ, là bên cạnh tôi.”
An cảm thấy tim mình hẫm một nhịp. Sự chiếm hữu của anh ta đã bước sang một cấp độ mới. Anh ta không chỉ muốn thân thể cô, anh ta muốn sự hiện diện của cô trong mọi khoảnh khắc riêng tư.
“Đây là mệnh lệnh mới,” Vương nói dứt khoát. “Giờ cô là một phần của tôi. Mọi thứ trong căn phòng này, cô đều có thể sử dụng. Ngoại trừ...”
Vương chỉ tay về một cánh cửa gỗ sẫm màu, nằm khuất sau một góc phòng.
“Đó là phòng riêng. Mật mã chỉ có tôi biết. Cấm cô bén mảng đến gần.” Giọng anh ta trở nên cứng rắn và tuyệt đối.
Lời cấm đoán đó, hơn bất cứ điều gì, đã khơi gợi sự tò mò của An. Cô biết, trong đó chứa đựng bí mật.
Vương rời giường, để lại An trong sự trống trải của chiếc giường lớn. Anh ta bước vào phòng tắm, và cô tận dụng cơ hội này.
An nhẹ nhàng đi xung quanh căn phòng. Mọi thứ đều được sắp đặt một cách tối giản nhưng xa hoa, phản ánh sự cô độc và trật tự tuyệt đối của Vương. Cô chạm vào những vật dụng cá nhân của anh ta – chiếc đồng hồ đắt tiền, một cuốn sách về chiến lược kinh doanh. Mọi thứ đều lạnh lẽo và hoàn hảo.
Cô tiến đến cánh cửa cấm. Mặc dù bị cấm, nhưng sự thôi thúc khám phá là quá lớn. Cô áp tai vào cánh cửa, không có âm thanh.
Thất vọng, cô quay lại, và ánh mắt cô bắt gặp một vật lạ trên bàn đầu giường, bị che khuất một phần bởi đèn ngủ.
Đó là một chiếc hộp nhạc gỗ cũ kỹ, trông lạc lõng giữa sự hiện đại của căn phòng. Chiếc hộp đã sờn màu, có vẻ như đã được lưu giữ từ rất lâu.
An run rẩy chạm vào nó. Khác với mọi thứ của Vương, chiếc hộp này mang hơi ấm của hoài niệm. Vương tuyệt đối lạnh lùng, nhưng anh ta lại giữ một vật dụng cũ kỹ như thế này?
Cô mở hộp. Bên trong không có tiếng nhạc, nhưng có một tấm ảnh cũ đã ố màu.
Trong ảnh là một cô bé và một cậu bé. Cậu bé chính là Vương, khoảng mười tuổi, nhưng nụ cười trên môi cậu hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng hiện tại. Bên cạnh cậu là một cô bé xinh xắn, khuôn mặt có chút gì đó quen thuộc...
An giật mình. Cô bé này... có nét giống cô. Không phải giống hoàn toàn, nhưng có một sự tương đồng kỳ lạ ở đôi mắt và nụ cười.
Ngay lúc đó, tiếng cửa phòng tắm mở ra. An luống cuống đóng hộp nhạc lại, đặt nó về vị trí cũ, tấm ảnh vẫn còn in hằn trong tâm trí cô.
Vương bước ra, quấn một chiếc khăn ngang eo, cơ thể rắn chắc, ướt át, đầy vẻ nguy hiểm và khiêu khích. Anh ta nhìn cô.
“Cô làm gì ở đó?” Giọng anh ta không giận dữ, nhưng đầy nghi ngờ.
An cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi... tôi chỉ đang nhìn quanh.”
Vương tiến lại gần cô, sự trần trụi của cơ thể anh ta khiến An không dám nhìn thẳng. Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, dường như dò xét mọi suy nghĩ của cô.
“Đừng bao giờ cố gắng tìm hiểu về tôi, An. Nó sẽ không tốt cho cô đâu.” Anh ta dùng tay giữ cằm cô, nhưng lần này ánh mắt anh ta có chút gì đó mềm mại hơn, bị che giấu bởi sự cảnh báo.
“Cô hãy nhớ vị trí của mình.” Vương nâng cô lên, ôm cô vào lòng, làn da trần của cô áp vào cơ thể trần của anh ta. Mặc dù là một hành động chiếm hữu, nhưng nó lại mang đến cho An một cảm giác an toàn kỳ lạ.
“Giờ thì,” Vương nói, đặt một nụ hôn lên trán cô, một hành động ngôn tình hiếm hoi giữa những dục vọng. “Hãy quên mọi thứ. Và dâng hiến cho tôi lần nữa. Đó là cách duy nhất cô có thể tồn tại trong căn phòng này.”
Anh ta đặt cô xuống giường, sự chiếm hữu lại bùng cháy, nhưng lần này, An nhận ra bên dưới sự bá đạo của Vương, có một vết thương và một bí mật đang chờ đợi cô khám phá. Cô bé trong ảnh là ai? Và tại sao cô ấy lại giống cô?