chiếm hữu và phục tùng

Chương 4: Sự Trừng Phạt Ngọt Ngào: Cơn Mưa Đầu Mùa Bỏng Rát


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An ngã người xuống bàn làm việc lạnh lẽo, hơi thở dồn dập và cơ thể run rẩy. Vương đã đẩy cô đến bờ vực của sự nhục nhã và một thứ khao khát không thể gọi tên.

“Cô run rẩy đấy, An,” Vương nói, giọng anh ta mang theo một sự say mê nguy hiểm. Anh ta đặt hai tay lên mặt bàn, giam giữ cô giữa vòng tay cường tráng của mình. “Cô sợ tôi, hay cô đang mong chờ điều này?”

An cố gắng thu hết dũng khí còn sót lại, ánh mắt cô đầy vẻ thách thức. “Tôi căm ghét anh.”

“Lừa dối.” Vương cười khẩy, cúi sát mặt cô. “Nếu cô căm ghét tôi, cơ thể cô đã không phản ứng như thế này.”

Anh ta nhấc cô lên, không một lời cảnh báo, và tiến về phía cửa sổ kính lớn. Bên ngoài, trời đã bắt đầu đổ mưa. Những hạt mưa va vào kính, tạo nên một âm thanh kích thích và mờ ảo, làm cho khung cảnh thêm phần kín đáo và cấm kỵ.

Vương đặt An đứng giữa anh ta và tấm kính. Anh ta dùng cơ thể mình để che chắn, biến góc nhỏ này thành vùng cấm chỉ dành riêng cho hai người.

“Trừng phạt,” Vương thì thầm bên tai cô, “là cách tôi dạy dỗ những món đồ không ngoan.”

Anh ta không dùng bạo lực. Anh ta dùng sự chiếm hữu tuyệt đối. Bàn tay anh ta trượt xuống, tháo gỡ những thứ còn sót lại trên người cô một cách chậm rãi, gần như là một nghi thức. Sự nhạy cảm của làn da trần tiếp xúc với luồng không khí lạnh từ tấm kính khiến An rùng mình, nhưng cái chạm bỏng rát của Vương ngay sau lưng lại khiến cô tan chảy.

“Mọi thứ cô cảm nhận được, đều là của tôi.”

Anh ta xoay cô lại, ép cô đối diện với anh ta. Ánh đèn đường lờ mờ phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm của Vương, làm tăng thêm vẻ dục vọng dữ dội.

“Hãy nhìn vào tôi,” anh ta ra lệnh. “Nhìn cách tôi sở hữu cô. Cô phải luôn nhớ, cô đã thuộc về ai.”

Sự bá đạo của Vương không chỉ là thể xác, mà là tinh thần. Anh ta buộc cô phải thừa nhận sự bất lực của mình, buộc cô phải đối diện với sự thật rằng cô đã bị sự quyến rũ nguy hiểm của anh ta thu hút.

Anh ta nâng cằm cô, và lần này, nụ hôn của anh ta không còn là sự cưỡng ép, mà là sự khẳng định đam mê. Nó sâu hơn, nóng bỏng hơn, như một cơn mưa rào mùa hạ bất ngờ trút xuống, cuốn phăng mọi sự phản kháng. An ôm chặt lấy cổ anh ta, lý trí cô tan rã, chỉ còn lại bản năng phục tùng và khao khát.

Đây là sai lầm, đây là tội lỗi, một phần nhỏ trong tâm trí An gào thét, nhưng tôi không thể dừng lại.

Cô đáp lại anh ta bằng sự cuồng nhiệt bị kìm nén bấy lâu, bằng sự tuyệt vọng khi bị giam cầm. Cô cào nhẹ lên lưng anh ta, như muốn khắc ghi sự tồn tại của mình lên cơ thể Chủ nhân cô căm ghét.

Trong cơn mưa rơi ào ạt, bên cửa sổ cao tầng nhìn xuống thành phố lấp lánh, Vương chiếm đoạt An.

Sự thống trị của anh ta là tuyệt đối, mỗi hành động đều chứa đầy dục vọng và sự trừng phạt ngọt ngào. Anh ta muốn cô không chỉ cảm nhận sự đau đớn của sự phục tùng, mà còn cả sự thỏa mãn tội lỗi.

An thét lên tên anh ta, một tiếng thét bị bóp nghẹt bởi nụ hôn và sự chiếm hữu của anh ta. Cô nhận ra, đây không chỉ là sự trao đổi thân xác, đây là sự đầu hàng về ý chí.

Khi cơn mưa ngoài kia dần ngớt, sự cuồng nhiệt bên trong căn phòng cũng dần lắng xuống, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề. An gục đầu vào vai anh ta, kiệt sức và trống rỗng. Chiếc còng kim cương trên tay cô lạnh lẽo, nhưng cơ thể cô lại nóng như lửa đốt.

Vương ôm chặt cô, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô như một lời tuyên bố cuối cùng.

“Nhớ lấy, An. Cô thuộc về tôi. Mọi cảm xúc của cô, mọi khoảnh khắc dâng hiến này, đều là minh chứng cho sự chiếm hữu của tôi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×