chiến tranh giữa các thế giới

Chương 5: Tia nhiệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi thoáng thấy người Hỏa tinh chui ra từ khối hình trụ mà họ đã dùng để bay từ hành tinh của mình đến Trái đất, tôi như bị tê liệt vì mê hoặc. Tôi cứ đứng trong thảm cây thạch nam cao tới đầu gối, đăm đăm nhìn gò đất che khuất họ. Tôi dùng dằng giữa sợ hãi và tò mò.

Tôi không dám trở lại hố, nhưng cảm thấy rất muốn xem kỹ nó. Vì thế tôi bắt đầu đi một vòng lớn, vừa tìm điểm thuận lợi và vừa liên tục nhìn chằm chặp các đống cát che khuất những kẻ mới tới Trái đất của chúng ta. Một lần một khúc roi đen thon thả, như vòi bạch tuộc, lóe lên trong ánh hoàng hôn rồi lập tức rút về, sau đó một cây gậy mảnh dẻ vươn lên, từng khúc từng khúc, đầu gậy có một cái đĩa tròn lắc lư xoay vòng. Chuyện gì đang xảy ra ở đó?

Hầu hết người xem đã tụ tập lại thành một hay hai nhóm, một nhóm nhỏ phía Woking, nhóm kia bên phía Chobham. Hiển nhiên họ cũng đang trong tâm trạng phân vân nửa sợ nửa hiếu kỳ như tôi. Gần tôi có vài người. Tôi tiến lại gần một ông để bắt chuyện, nhận ra ông là hàng xóm của mình, tuy tôi không biết tên. Nhưng lúc ấy không phải là lúc để nói chuyện có đầu có đuôi.

Ông nói: “Thật là những con thú đáng tởm! Chúa ơi! Thật là những con thú đáng tởm!” ông cứ lặp đi lặp lại.

Tôi hỏi: “Ông có thấy một anh ở trong hố không?” Nhưng ông không trả lời. Chúng tôi lặng im đứng bên nhau nhìn một lúc, tôi đoán là để cảm thấy an tâm khi có người bên cạnh. Rồi tôi qua một gò nhỏ cao hơn khoảng một mét để nhìn được rõ hơn, khi tôi quay tìm ông thì ông đang đi về Woking.

Ráng chiều phai thành ánh nhá nhem trước khi có chuyện gì khác xảy ra. Đám người xa bên trái, phía Woking, hình như đông thêm, tôi nghe tiếng thì thầm nho nhỏ phía đó. Nhóm nhỏ phía Chobham đã phân tán. Trong hố không thấy có dấu hiệu chuyển động nào.

Chính điều này lại khiến người ta can đảm, và tôi cho rằng những người từ Woking mới tới cũng đã giúp cho đám đông bạo dạn trở lại. Dù thế nào đi nữa, khi hoàng hôn lan đến, cái chuyển động chầm chậm thỉnh thoảng lại ngừng bên trên hố cát lại bắt đầu, một chuyển động dường như càng lúc càng mạnh trong khi vẫn không phá vỡ sự tĩnh mịch của buổi chiều tà chung quanh khối hình trụ. Từng nhóm hai ba bóng người đen thẳng cùng tiến tới, dừng lại, quan sát, rồi lại tiến tới, tỏa ra thành một hình lưỡi liềm mỏng không đều, có vẻ như sẽ khép hai đầu nhọn lại để vây lấy cái hố. Tôi cũng từ phía mình bắt đầu tiến tới.

Rồi tôi thấy vài anh đánh xe với nhiều người nữa mạnh dạn đi xuống mấy hố cát, và nghe tiếng móng lộp cộp cùng tiếng bánh xe ken két. Tôi thấy một đứa bé đang đẩy chiếc xe cút kít chở táo đi mất. Sau đó tôi thấy, cách cái hố khoảng ba mươi thước, một nhóm người nhỏ nom đen kịt từ phía Horsell đang tiến tới, người đi đầu vẫy lá cờ trắng.

Đây là Đoàn đại biểu. Trước đó đã có một cuộc hội ý vội vàng, và vì người Hỏa tinh hiển nhiên là sinh vật có trí khôn, mặc dù hình dáng của họ đáng kinh tởm, người ta đã quyết định cho họ thấy rằng chúng ta cũng có trí khôn, bằng cách ra dấu trong khi tiến lại gần họ.

Lá cờ phất phới, phất phới, qua phải, rồi qua trái. Tôi đang ở quá xa nên không nhận ra có ai ở đó, nhưng về sau tôi biết Ogilvy, Stent và Henderson nằm trong số những người can dự vào ý định bắt liên lạc này. Nhóm nhỏ đang trên đường tiến tới này có thể nói là đã lôi kéo vòng người dần thu hẹp vào trong, bây giờ hầu như đã bao kín chu vi cái hố. Xa xa, nhiều dáng người mờ tối dè dặt đi theo họ.

Thình lình một tia sáng lóe lên, khói xanh sáng rực trong hố phun ra thành ba cụm rõ rệt, nối tiếp nhau bay thẳng lên không gian tĩnh mịch.

Khói này (có lẽ phải nói là lửa mới đúng) rực rỡ tới nỗi bầu trời xanh thẫm trên cao và những dải đất nâu mờ sương có mấy cây thông đen phía Chertsey dường như đột nhiên sẫm lại khi các cụm khói bay lên, và càng tối hơn sau khi khói tản mác ra. Cùng lúc đó ta có thể nghe thấy một tiếng rít nhỏ.

Bên kia hố, toán người với lá cờ trắng dẫn đầu đứng sững sờ trước hiện tượng này, họ là một nhóm vài dáng người nhỏ bé lờ mờ trên mặt đất tối đen. Khi khói biếc bay lên, mặt họ lóe lên tái xanh, rồi lại nhạt nhòa khi khói tan. Rồi tiếng rít dần dần biến thành tiếng ù ù, rồi tiếng o o kéo dài inh ỏi. Một hình dáng gù gù từ từ nổi lên trên hố, và hình như nó lóe ra một tia sáng ma quái.

Ngay lập tức, toán người lác đác ấy bừng cháy, ánh chói lòa nhảy từ người này qua người khác, tựa như một tia vô hình chạm vào họ rồi lóe thành ngọn lửa trắng, tựa như mỗi người bỗng tức khắc biến thành lửa.

Khi ấy, nhờ ánh sáng của ngọn lửa hủy diệt họ, tôi thấy họ lảo đảo ngã xuống, và thấy những người cổ vũ họ quay lưng bỏ chạy.

Tôi đứng nhìn trân trân, vẫn chưa nhận ra rằng chính thần chết đang nhảy từ người này qua người khác trong nhóm người ít ỏi đằng xa ấy. Tôi chỉ cảm thấy đây là một điều rất lạ. Một tia lóe chói lòa hầu như không tiếng động, thế rồi một người ngã chúi xuống nằm im lìm. Và Tia Nhiệt vô hình kia quét qua tới đâu là khóm thông bật cháy tới đó, mỗi bụi cây kim tước khô phực một tiếng nhỏ rồi biến thành một mảng lửa. Xa xa về phía làng Knaphill, tôi thấy cây cối, bờ giậu và những ngôi nhà gỗ bỗng nhiên bừng cháy.

Thần chết cháy rực này, thanh gươm nhiệt vô hình khôn cản này, đang thoăn thoắt và đều đặn quét vòng. Nhờ những bụi cây tóe lửa mà nó chạm đến, tôi thấy nó đang tiến về phía mình, và kinh ngạc ngẩn người tới nỗi không thể cựa quậy. Tôi nghe tiếng lửa cháy lách tách dưới các hố cát và tiếng ngựa hí bất thần rồi bất thần im bặt. Rồi như thể có một ngón tay vô hình nhưng cực nóng đang rút lui qua đồng thạch nam giữa tôi và bọn người Hỏa tinh, và trên suốt vòng chu vi bên ngoài các hố cát mặt đất tối đen bốc khói và cháy tanh tách. Một vật gì đổ ầm xuống xa xa phía trái, nơi con đường từ nhà ga Woking nhập vào bãi đất công. Lập tức tiếng rít và tiếng u u ngưng bặt, và vật đen có hình dáng như cái vòm từ từ chìm khuất xuống hố.

Mọi việc xảy ra nhanh tới nỗi tôi đã đứng bất động, sững sờ và bàng hoàng vì các tia lóe sáng. Nếu thần chết đó quét hết vòng thì chắc chắn tôi đã bị giết chết trong khi vẫn đang ngạc nhiên. Nhưng nó bỏ qua và tha cho tôi, để lại quanh tôi bóng đêm bỗng nhiên tối tăm và xa lạ.

Bãi đất công mấp mô bây giờ có vẻ tối gần như đen kịt, ngoại trừ các lòng đường mờ nhạt dưới bầu trời xanh thẫm lúc vừa chập tối. Trời u ám, và bất chợt không một bóng người. Trên đầu các vì sao đang tụ lại, bầu trời hướng Tây vẫn sáng nhạt gần như xanh biếc. Các ngọn thông và mái nhà ở Horsell hiện rõ nét và đen sẫm trên ráng hồng phía Tây. Bọn người Hỏa tinh và dụng cụ của chúng đã hoàn toàn biến mất, trừ cây cột mảnh dẻ gắn tấm gương lắc lư không ngừng. Các bụi rậm và cây cối lẻ tẻ đây đó vẫn còn tỏa khói và ửng đỏ, khóm nhà phía ga Woking đang bốc lên những cột lửa cuồn cuộn trong cảnh tĩnh mịch của buổi chiều tà.

Ngoài ra không có gì thay đổi, trừ nỗi sửng sốt kinh hoàng. Các đốm đen nhỏ với lá cờ trắng đã bị quét ra khỏi cõi đời, và đối với tôi dường như sự tĩnh mịch của lúc chiều tà không hề bị gián đoạn.

Tôi chợt nhận ra mình đang ở trên bãi đất đen này, bất lực, không ai che chở, và cô độc. Thình lình nỗi sợ hãi như từ bên ngoài tới tấn công tôi.

Tôi cố sức quay lại và lảo đảo chạy xuyên qua cánh đồng thạch nam.

Nỗi sợ mà tôi cảm thấy là nỗi sợ không thể lý giải, là sự khiếp hãi hoảng loạn không chỉ vì người Hỏa tinh, mà còn vì ánh nhá nhem và sự tĩnh mịch khắp chung quanh mình. Nó làm tôi nhu nhược tới nỗi tôi vừa chạy vừa khóc thầm như đứa trẻ. Khi đã quay lưng chạy, tôi không dám nhìn ngoái lại.

Tôi nhớ đã cảm thấy tin tưởng một cách lạ thường rằng mình đang bị đùa bỡn, rằng ngay lúc này, khi tôi sắp về đến chỗ an toàn, thì gã thần chết bí ẩn trong cái hố chứa khối hình trụ sẽ phóng theo nhanh như ánh sáng và đánh tôi ngã gục.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×