Khi tôi trở lại bãi đất công thì mặt trời đang lặn. Lác đác nhiều nhóm người đang vội vàng từ hướng Woking đi tới, và một hai người quay về. Đám người quanh hố đã đông hơn, đứng đen ngòm trên nền trời màu vàng chanh - có lẽ tới hai trăm người. Có nhiều tiếng quát tháo, và có vẻ người ta đang giằng co nhau chung quanh hố. Đầu tôi chợt tưởng tượng ra những chuyện kỳ dị. Khi tới gần hơn, tôi nghe giọng của Stent: “Lùi lại! Lùi lại!”
Một thằng bé chạy về phía tôi. Nó nói lúc chạy ngang: “Nó cục cựa, vặn ra vặn vô. Cháu sợ. Cháu vìa nhà, cháu vìa.”
Tôi đi tiếp tới chỗ đám đông. Tôi nghĩ phải có đến hai ba trăm người chen chúc xô đẩy nhau, một hai bà có mặt cũng năng nổ chẳng thua ai.
Một người nào đó kêu lên: “Hắn ngã xuống hố rồi!”
Vài người khác nói: “Lùi lại!”
Đám đông hơi lưỡng lự, tôi liền chen qua. Mọi người hình như rất phấn khích. Tôi nghe tiếng rù rì kỳ lạ trong hố.
Ogilvy nói: “Tôi đã bảo giữ bọn ngốc đó xa ra! Chúng tôi không biết có cái quái gì trong này, hiểu chưa!”
Tôi thấy một thanh niên, hình như anh ta giúp việc trong một cửa hiệu ở Woking, đứng trên khối hình trụ và đang cố leo ra khỏi hố. Đám đông đã xô anh ta xuống.
Đầu của khối hình trụ đang được vặn ra từ bên trong. Rãnh ốc sáng loáng lòi ra gần sáu tấc. Một người nào đó vấp phải tôi, làm tôi suýt bị hất văng lên đầu con ốc. Tôi quay lại, đúng lúc đó con ốc chắc đã rời ra hẳn, vì nắp khối hình trụ rơi xuống sỏi phát ra một tiếng rền đinh tai. Tôi thúc khuỷu tay vào người phía sau mình, rồi quay đầu lại nhìn vật ấy. Trong một thoáng lỗ hổng tròn trịa ấy có vẻ đen ngòm. Tôi bị mặt trời lặn chiếu vào mắt.
Tôi nghĩ đám đông trông đợi thấy một người chui ra - có lẽ hơi khác với người trên Trái đất chúng ta, nhưng về cơ bản vẫn là một người. Tôi biết tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng kìa, tôi lập tức thấy một vật đang cựa quậy trong hốc tối: những cử động cuồn cuộn lờ mờ đè lên nhau, rồi hai cái đĩa tỏa sáng - như cặp mắt. Rồi một vật tựa như con rắn nhỏ màu xám, to cỡ cây gậy, vặn vẹo ngoi lên khỏi phần thân giữa đang quằn quại, ngọ nguậy trên không trung hướng về phía tôi - rồi một vật nữa.
Tôi bỗng thấy lạnh toát. Một phụ nữ phía sau rú lên. Tôi hơi quay người lại, mắt vẫn dán vào khối hình trụ, lúc này từ trong đó đang thò ra nhiều tua khác, và bắt đầu lùi ra xa khỏi mép hố. Tôi thấy vẻ sửng sốt trên mặt những người quanh mình bỗng biến thành nỗi kinh hoàng. Tôi nghe những tiếng kêu chẳng thành lời khắp xung quanh. Nói chung mọi người đều lùi lại. Tôi thấy anh nhân viên bán hàng vẫn đang cố leo lên mép hố. Tôi thấy chỉ còn một mình tôi, mọi người bên kia hố đang bỏ chạy, Stent chạy cùng với họ. Tôi lại nhìn khối hình trụ, và cảm thấy kinh hoàng khôn cưỡng. Tôi đứng như phỗng đá, nhìn đăm đăm.
Một khối tròn lớn xam xám, có lẽ to bằng con gấu, đang từ từ khó nhọc ngoi ra khỏi khối hình trụ. Lúc nó phình ra, ánh nắng chiếu vào nó lấp lánh như tấm da ướt.
Hai con mắt lớn sẫm màu nhìn tôi không rời. Cái tảng tròn chung quanh mắt là cái đầu của vật ấy, trên có một thứ từa tựa như khuôn mặt. Dưới cặp mắt là cái miệng không môi, mấp máy, hổn hển, nhỏ nước dãi. Toàn thân sinh vật ấy cố ngoi lên và phập phồng co giật. Một cái tua mỏng nắm chặt mép khối hình trụ, một tua khác ngoe nguẩy trên không.
Ai chưa từng thấy một người Hỏa tinh còn sống thì khó có thể tưởng tượng bề ngoài dễ sợ lạ lùng của nó. Cái miệng hình chữ V quái dị có mép trên nhọn hoắt, không lông mày, không cằm, mép dưới như cái nêm, miệng mấp máy không ngừng, mớ vòi như nữ thần tóc rắn, phổi thở hỗn loạn trong bầu khí quyển lạ, cử động nặng nề và khó nhọc rõ ràng là do sức hút của Trái đất mạnh hơn - đáng để ý nhất là cặp mắt lớn cực kỳ dữ tợn - tất cả vừa sinh động, mạnh mẽ, vừa không giống con người, vừa què quặt, quái dị. Da nó nâu nhờn trông như nấm, trong những cử động chậm chạp mang vẻ thận trọng vụng về có cái gì đó gớm ghiếc không thể tả. Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên này, qua cái nhìn thoáng chốc đầu tiên này, tôi đã hoàn toàn ghê tởm và khiếp sợ.
Thình lình con quái vật biến mất. Nó lộn nhào qua mép khối hình trụ, và ngã xuống hố nghe đánh huỵch như một đống da thật lớn. Tôi nghe nó thốt lên một tiếng hự kỳ lạ, và ngay tức khắc một sinh vật khác giống nó xuất hiện đen ngòm trong lỗ hổng tối sâu.
Tôi quay lưng chạy như điên, tới cụm cây đầu tiên có lẽ cách đó một trăm mét, nhưng tôi chạy xiêu vẹo và lảo đảo, vì không sao ngoảnh mặt khỏi những vật ấy.
Ở đó, giữa mấy cây thông non và bụi kim tước, tôi dừng lại, hổn hển chờ diễn biến mới. Bãi đất công chung quanh hố cát có lác đác người đứng như tôi, nửa hoảng sợ nửa mê hoặc, nhìn đăm đám những sinh vật này, hay đúng hơn là nhìn đống sỏi ở mép hố có chúng nằm trong đó. Rồi tôi lại hoảng sợ khi thấy một vật đen tròn nhấp nhô ở mép hố. Đó là cái đầu của anh bán hàng đã ngã xuống hố, nhưng chỉ còn là vật đen nhỏ in trên nền trời nóng bức phía Tây. Lúc này vai và đầu gối anh đã ngoi lên, rồi hình như anh lại trượt xuống cho tới khi chỉ còn thấy đầu anh. Thình lình anh biến mất, và tôi nghĩ mình nghe một tiếng thét nhỏ vọng tới. Tôi chợt có thôi thúc muốn quay lại để giúp anh, nhưng tôi sợ. Rồi sau đó không thấy gì nữa, mọi thứ khuất dưới hố sâu sau đống cát do khối hình trụ làm văng lên lúc rơi xuống.
Ai đi trên đường từ hướng Chobham hay Woking lại khi nhìn cảnh này sẽ ngạc nhiên - đám người bây giờ đã bớt đông, có lẽ còn khoảng hơn một trăm, đang đứng thành một vòng lớn méo mó, trong hào nước, sau bụi cây, sau cổng và bờ giậu, chẳng nói gì với nhau, có chăng là la hét đầy kích động, và cứ nhìn, chằm chằm nhìn mấy đống cát. Chiếc xe cút kít chở nước gừng, một vật vô chủ kỳ quặc, đứng đen sẫm trên nền trời thiêu đốt, và trong các hố cát có một dãy xe vô chủ với đàn ngựa đang sục mõm vào cái túi đeo trước miệng mà ăn hay đang gõ móng lên mặt đất.