Chiến Tuyến Mù Sương

Chương 1: NHỮNG ĐỐM SÁNG TRONG ĐÊM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa rơi như roi quất vào mặt. Gió rét cứa vào từng thớ thịt, và Kaien gần như đã mất cảm giác ở chân. Cậu lê từng bước nặng nề giữa cánh rừng rậm tối đen như mực, chỉ còn hơi thở nóng hổi và vết thương rỉ máu là dấu hiệu duy nhất cho thấy cậu còn sống.

Ba ngày trước, cậu trốn khỏi trại giam số 17 của Velmora – nơi người ta gọi là “hố quỷ”. Không ai từng ra khỏi đó mà còn nguyên vẹn trí nhớ, thể xác, hay linh hồn.

Kaien mang theo trên lưng không gì khác ngoài một khẩu súng gỉ và một lời thì thầm ám ảnh: “Bản đồ ở trong mày. Họ sẽ săn mày đến chết.”

Cậu không hiểu nó nghĩa là gì. Lũ lính tra tấn cậu suốt năm tháng trời, bơm thuốc lạ vào đầu, khiến cậu sống giữa mê sảng và đau đớn. Nhưng sau cùng, điều duy nhất thôi thúc cậu bước ra khỏi hàng rào điện đó là một bản năng mơ hồ – phải sống.

Cây rừng Ravenn rậm rạp và nguy hiểm, nhất là vào ban đêm. Mỗi bước đi đều có thể dẫn đến cái chết: bẫy mìn, sói rừng, lính tuần tra, hay tệ hơn — những thứ không gọi tên được từng sống ở đây trước khi chiến tranh bùng nổ.

Một tia chớp xé ngang trời, chiếu sáng tạm thời khuôn mặt cậu — trẻ, nhưng đã chai sạn, dơ bẩn và đầy sẹo. Trên cổ tay trái, vết khắc mờ hiện lên dưới ánh sáng mờ nhạt: một loạt ký tự cổ, và một biểu tượng tròn như mặt trời vỡ nát.

Kaien khựng lại. Tim đập dồn dập. Trong cơn hoang mang, cậu giật tay áo lên – ký hiệu đó chưa từng có trước khi cậu bị bắt.

"Họ đã... làm gì mình?"

Không có thời gian để hoảng sợ. Tiếng sột soạt trong bụi cây khiến Kaien bật phản xạ: ngồi thụp xuống, giương súng lên. Mắt căng ra.

Một con nai? Một người? Hay thứ gì khác?

BỐP!

Một cú đánh vào gáy khiến cậu ngã sấp. Thế giới xoay vòng. Mưa vẫn rơi. Tiếng bước chân tiến lại gần.

Cậu mấp máy môi, nhưng cổ họng chỉ đầy máu và nước mưa. Đôi mắt mờ dần…


...

Kaien tỉnh dậy trong một gian lều thô sơ, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng hòa cùng mùi đất ẩm. Cậu đang nằm trên chăn lá khô, cơ thể băng bó sơ sài. Ngọn đèn dầu leo lét chiếu sáng gương mặt một người phụ nữ đang ngồi cạnh.

Cô khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc buộc gọn, gương mặt gầy nhưng ánh mắt sắc sảo và bình tĩnh. Bộ áo choàng y tế màu xám thẫm thấm nước mưa, nhưng trên tay cô là con dao găm sáng loáng.

– Cậu tỉnh rồi. – Giọng cô trầm và cảnh giác – Không hét lên là tốt rồi.

Kaien cố nhấc người, nhưng tay chân rã rời.

– Cô là ai?

– Tôi nên hỏi câu đó. Cậu mang ký hiệu Velmora trên tay, máu Ravenn trong người, và vết thương đúng kiểu lính trốn trại.

Cô liếc nhìn khẩu súng cậu mang theo, nay đã được tháo đạn và đặt trong góc lều.

– Tên tôi là Lyra. Tôi là bác sĩ tự do. Không phe. Không chiến đấu.

Kaien thở dốc.

– Kaien… Tôi… không nhớ hết. Tôi chỉ… cần rời khỏi đây.

Lyra không nói gì một lúc. Cô quan sát cậu như thể đang đọc từng lớp ký ức dán trên da thịt cậu.

– Cậu có một thứ… khắc dưới da. Tôi chưa từng thấy loại ký hiệu đó.

– Cô thấy rồi?

– Phải. Và nó đang phát ra nhiệt. Như một con dấu sống.

Kaien rùng mình. Thứ trong cậu… không chỉ là một vết khắc.


Ngoài lều – Đêm tối vẫn tiếp diễn

Xa xa, trong rừng vang lên tiếng còi báo động — trầm, kéo dài như tiếng hú của loài thú săn mồi. Lửa chớp lên trên đường chân trời, cùng tiếng động cơ gầm gừ.

Lyra bặm môi, đứng dậy.

– Chúng tìm ra dấu vết rồi. Cậu bị gắn định vị nội tạng. Lính Velmora đến trong vòng hai tiếng.

– Cô sẽ giao tôi?

– Tôi đã cứu cậu.

– Và cô có thể giết tôi.

Lyra nhìn cậu, trong ánh mắt không giận, không sợ — chỉ có sự mỏi mệt.

– Nếu tôi giết cậu, thì ai sẽ trả lời cho những gì Velmora đã làm?

Im lặng. Chỉ còn tiếng mưa rơi lách tách trên mái vải. Kaien ngồi dậy chậm chạp. Cơ thể cậu rã rời, nhưng có thứ gì đó đã thức tỉnh trong cậu.

Không phải ký ức. Mà là… một bản năng.

Cậu nói, lần đầu tiên như người nhớ lại chính mình:

– Tôi phải đến phía tây. Có một nơi… tôi chưa từng thấy, nhưng tôi chắc chắn. Nó nằm sau khu rừng Mù Sương.

Lyra cau mày.

– Cậu nói “Mù Sương”? Không ai vượt qua được khu rừng đó. Tín đồ, lính, gián điệp – tất cả đều chết hoặc phát điên.

– Vậy tôi phải là người đầu tiên.

Cậu đứng dậy, loạng choạng nhưng dứt khoát.

– Cô có thể rời đi. Tôi không kéo cô vào.

Lyra im lặng. Rồi cô quay đi, tháo con dao khỏi đai lưng, ném nó cho cậu.

– Cậu sẽ không sống được đến sáng nếu đi một mình.

– Vậy cô sẽ đi với tôi?

Cô không trả lời. Nhưng cô bắt đầu thu dọn đồ.


Cuối chương:

Bên ngoài lều, đêm vẫn tối mịt, sấm vẫn rền. Nhưng trong bóng tối ấy, có hai đốm sáng nhỏ: ánh đèn dầu chập chờn, và tia lửa trong ánh mắt của hai con người không còn gì để mất — ngoại trừ niềm tin mong manh rằng phía sau cơn mưa, có thể còn ánh sáng.

Chiến tuyến đã mờ đi. Kẻ địch và đồng minh giờ chỉ còn là danh xưng. Trong cuộc chiến này, sự sống sót là lựa chọn, còn lòng người — là vũ khí.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!