Trời chưa kịp sáng.
Mưa đã tạnh, để lại những vũng bùn đặc quánh và mùi mục rữa của rừng ẩm bám trên da thịt. Kaien đi sau Lyra, mỗi bước chân như đè lên đá nặng. Cây rừng Ravenn rậm rạp, phủ sương mù trắng đục như tàn thuốc còn cháy âm ỉ.
Lyra không nói nhiều. Cô di chuyển thành thục như người từng sống trong rừng này cả đời. Thỉnh thoảng, cô dừng lại, ra hiệu bằng tay: “im lặng”, “tránh phải”, “có bẫy”.
Kaien nhận ra: cô không chỉ là bác sĩ. Cô được huấn luyện.
– Cô là ai thực sự? – cậu hỏi khi hai người tạm dừng bên gốc cây cổ thụ lớn.
Lyra không quay lại.
– Tôi từng làm việc cho một trạm y tế di động của Orsyl. Sau một trận không kích, cả đơn vị bị tiêu diệt. Tôi là người sống sót duy nhất.
– Sau đó?
– Tôi không quay về nữa.
Câu chuyện kết thúc ở đó. Cô rút một viên lương khô, cắt đôi, đưa nửa cho Kaien.
– Cậu cần sức.
Kaien nhìn viên bánh – cứng như đá, không mùi, không vị – nhưng cậu nuốt không ngần ngại. Đói không còn là cảm giác, nó là bản năng.
– Tại sao cô giúp tôi?
– Vì nếu không, cậu sẽ chết. – Cô đáp, đơn giản như một chẩn đoán y khoa.
Kaien gật đầu. Rồi cậu nhìn bàn tay mình – những vết khắc mờ nhòe giờ đã hiện rõ, dưới ánh sáng yếu ớt buổi sớm. Vòng tròn rạn nứt, các ký hiệu như đang thay đổi hình dạng từng chút một, như sống.
– Thứ này… Nó đang lớn lên. Như lan rộng.
Lyra gật. Cô kéo từ túi ra một tấm kính phản chiếu nhỏ – bên dưới là một ống nhỏ kim loại.
– Tôi lấy được một mẫu tế bào quanh đó lúc cậu bất tỉnh. Tế bào không phải là của người thường. Chúng tái tạo theo dạng mã hóa, như một dạng ký ức sinh học.
– Cô hiểu nó?
– Tôi có đọc tài liệu cấm. Ở Orsyl, họ nghiên cứu những gì Velmora từng gọi là “Ký Ức Khắc Cốt” – dạng dữ liệu được cấy vào mô người.
– Nghĩa là…
– Cơ thể cậu mang bản đồ. Nhưng không phải bản đồ giấy, không phải toạ độ. Nó là… hành trình.
Kaien sững sờ.
– Tôi không biết mình đã đồng ý cái gì.
– Có lẽ cậu không bao giờ đồng ý. Nhưng nó đã ở trong cậu rồi. Giờ chỉ còn hai lựa chọn: tiếp tục, hoặc bị chúng bắt lại.
Một tiếng động nhỏ cắt ngang cuộc trò chuyện.
Lyra ra hiệu: “ngồi xuống”. Cô kéo Kaien núp sau lớp rễ cây. Qua kẽ lá, họ thấy ba tên lính tuần tra Velmora đang bước chậm trên đường mòn gần đó. Bộ giáp đen bóng, mặt nạ chống độc, súng trường tự động gác ngang ngực.
Một trong ba tên dừng lại, quay đầu.
Kaien nín thở.
Tên lính nhìn quanh, rồi nói bằng giọng máy móc:
– Vết máu mới. Vẫn ấm.
Một tên khác cúi xuống, chạm vào lá cây. Mặt đất vẫn ẩm và mềm. Họ đang lần dấu vết.
Lyra rút ra một viên tròn nhỏ từ túi áo, bóp nhẹ.
XÌ!
Một làn khói xám lan ra, mùi hăng nồng. Đám lính lập tức bị ho sặc sụa, loạng choạng vài bước.
– Chạy! – cô thét, và kéo Kaien bật khỏi chỗ ẩn.
Hai người lao vào rừng, né từng rễ cây, từng vũng nước, từng cành gai. Phía sau, tiếng la hét vang lên cùng tiếng súng nổ.
Đoàng! Đoàng!
Đạn bay sát tai. Một viên sượt qua vai Kaien, rách áo và để lại một vết cháy khét.
Nhưng cậu không dừng lại. Không thể.
Họ chạy mãi cho đến khi tiếng súng lùi xa. Trái tim Kaien đập thình thịch trong ngực, nhưng điều khiến cậu sợ hơn cả — là khoảnh khắc cậu quay lại nhìn Lyra: cô đang cười.
Không phải nụ cười vui vẻ. Mà là nụ cười của người đã quen với việc chạy thoát khỏi cái chết.
Họ tạm trú trong một hốc đá sâu, nơi Lyra nói từng là điểm tiếp tế cũ của du kích Hắc Ưng.
Kaien ngồi lặng nhìn đốm lửa nhỏ cháy trong lòng đất.
– Tôi từng nghĩ… mình chỉ là một đứa vô danh bị chiến tranh nuốt chửng. Giờ tôi mang trong người một thứ mà cả Velmora sẵn sàng giết tôi để lấy lại.
– Và Ravenn thì sẵn sàng giết cậu nếu nghĩ cậu là gián điệp.
Cả hai im lặng.
Lyra lên tiếng, lần đầu dịu hơn:
– Nhưng có thể… Hắc Ưng sẽ nghe cậu. Nếu cậu đến được chỗ họ.
– Họ ở đâu?
– Trong vùng Mù Sương. Đó là lý do tôi đang trên đường đến đó.
Kaien nhìn Lyra, ánh lửa phản chiếu trong mắt cô – không còn lạnh, mà là tỉnh táo. Như một người đã từ bỏ an toàn để chọn con đường không ai dám đi.
– Vậy chúng ta cùng đi.
Lyra gật.
Kaien khẽ thở ra. Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên sau bao năm, cậu cảm thấy mình không hoàn toàn đơn độc.
Trên cánh tay cậu, vết khắc phát sáng nhè nhẹ, như phản ứng với hướng đi mới. Các ký tự xếp lại, dường như dịch chuyển thành một dạng bản đồ sống – chỉ khi trái tim người mang nó quyết định hướng đi.
Và giờ, hướng đó là phía tây. Là rừng Mù Sương. Là nơi mọi lời nói dối sẽ bị bóc trần, và quá khứ sẽ sống lại.