Trại giam 17 nằm sâu trong lòng dãy núi Torvak, một pháo đài ngầm từng thuộc quyền kiểm soát tuyệt đối của Velmora. Sau cuộc nổi loạn 4 năm trước, nó bị bỏ hoang. Nhưng không ai thực sự tin nơi ấy trống rỗng.
Kaien đứng trước cánh cổng sắt khổng lồ, giờ đã hoen rỉ và cong vênh vì cháy nổ. Trong ngực cậu, thứ gì đó nhói lên – không phải thể xác, mà là lớp ký ức chìm dưới hàng năm trời bị đè nén.
– Đây là nơi… tôi được sinh ra lần thứ hai. – Kaien nói, giọng khàn.
Lyra đặt tay lên vai cậu.
– Cậu không phải trở lại một mình.
Ryn đi sau họ, khẩu súng bắn tỉa sẵn sàng trên lưng. Họ tiến vào bóng tối.
Hành lang hẹp, vách bê tông lạnh như da xác chết. Đèn không còn hoạt động. Cửa buồng giam mở toang. Những tấm bảng gỉ sét vẫn còn ghi rõ: Phòng Thí Nghiệm Tầng Dưới – Cấm vào.
Kaien bước đi, không cần bản đồ. Bàn chân cậu nhớ rõ từng bước, từng góc cua, từng tiếng la hét vang vọng từ quá khứ.
Khi đến phòng thí nghiệm cũ, cậu dừng lại.
Trước mặt họ là chiếc bàn mổ bằng đá, nơi Kaien từng bị cố định.
– Tôi nhớ tiếng dao mổ. Nhớ ánh sáng. Nhớ… tiếng cười của ai đó.
Bỗng, từ sâu trong hành lang, một tiếng thì thầm vang lên. Không phải giọng nói con người, mà là tiếng vọng từ tâm trí.
“Cậu quay lại rồi, số hiệu 47.”
Kaien sững người.
– Tôi… tôi nghe thấy nó. Giọng đó…
– Không có ai ở đây ngoài chúng ta. – Ryn nói.
Kaien không trả lời. Cậu bước đến chiếc bàn mổ, đặt tay lên mặt đá lạnh ngắt.
Một luồng xung điện nhẹ chạy dọc cánh tay cậu. Vết khắc phát sáng mạnh, và một phần nền phòng bắt đầu dịch chuyển.
Từ trong tường, một khoang chứa trượt ra. Bên trong là một ống kim loại mảnh, gắn ổ khóa sinh học.
– Đây là thứ cuối cùng. – Lyra thì thầm.
– Chỉ mở bằng… chính Kaien. – Ryn nói.
Cậu gật đầu, đặt lòng bàn tay lên ổ khóa.
Bip. Tạch.
Ống mở ra. Mảnh khóa thứ năm – hình lục giác trong suốt – nằm yên giữa lớp nệm đệm lạnh lẽo.
Nhưng khi Kaien chạm vào nó…
Mắt cậu trợn trừng. Không gian xung quanh biến dạng. Cậu không còn đứng giữa phòng thí nghiệm nữa. Cậu đang ở trong chính ký ức của mình.
Căn phòng rực sáng.
Những bác sĩ mặc áo choàng trắng, khuôn mặt đeo mặt nạ sắt.
Một người đàn ông – mái tóc bạc dài, áo choàng đen, đứng sau lớp kính – nói:
– “Mẫu thử Kaien-47 đang đáp ứng. Ký ức khắc đang gắn vào mô não. Tốt. Hãy xóa sạch ký ức gốc.”
Kaien – lúc đó là một đứa bé khoảng 10 tuổi – vùng vẫy trên bàn, gào khóc:
– “Tôi muốn về nhà! Tôi muốn mẹ!”
Giọng người đàn ông lạnh như thép:
– “Cậu không còn mẹ. Cậu là chìa khóa.”
RẦM!
Kaien ngã quỵ, thở dốc. Mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Lyra đỡ cậu dậy.
– Cậu ổn chứ?
– Tôi biết người tạo ra tôi. Tôi đã từng là con người. Họ xóa nó khỏi tôi.
Ryn lên tiếng:
– Vậy cậu không chỉ mang vũ khí. Cậu là một phần của nó.
Kaien nhìn mảnh khóa cuối cùng trên tay – giờ đã bắt đầu hòa sáng với bốn mảnh còn lại.
– Giờ tôi hiểu. Vũ khí không phải là thứ trong Tâm điểm. Vũ khí là kẻ biết rõ sự thật nhưng vẫn chọn tha thứ.
Họ rời khỏi trại giam, mặt trời mọc sau lưng – nhưng không sưởi ấm nổi thứ đang chờ phía trước.
Năm mảnh khóa đã hoàn chỉnh. Con đường đến Tâm điểm cổ – nơi quyết định vận mệnh ba vương quốc – sẽ mở ra.
Và Kaien phải lựa chọn: cứu lấy con người, hay kết thúc nó.