Chiến Tuyến Mù Sương

Chương 6: THÁP GIÓ VÀ VỰC SÂU


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vào lúc bình minh vừa ló rạng, ngọn Tháp Gió hiện ra mờ ảo như bóng ma giữa mây mù.

Tòa tháp cao gần bốn chục mét, được xây bằng đá đen thời Vệ Tàng, cắm thẳng vào vách núi như một lưỡi dao đâm vào trời. Gió gào rú quanh tháp, từng cơn xoáy như muốn cuốn phăng bất cứ ai bước gần mép vực. Phía dưới là Vực Sâu Rethmaar – một khe nứt địa chất sâu đến nỗi không có đáy trong bản đồ nào.

Kaien đứng trước tháp, áo choàng phất trong gió. Lyra siết dây thắt vai sau lưng. Bên cạnh họ là Ryn – cô gái bắn tỉa trầm tính với đôi mắt xám như tro tàn.

– Mảnh khóa thứ tư nằm ở tầng cao nhất, trong khoang quan sát. Nhưng không ai dám leo từ sau vụ sập năm xưa. – Ryn nói.

– Vì sao? – Lyra hỏi.

– Vì… có người còn sống ở đó.

Kaien cau mày.

– Sống? Trên đó là tàn tích chết.

– Chết… không ngăn được thứ đã từng là người. – Ryn lẩm bẩm, giương ống nhòm. – Thỉnh thoảng, ban đêm, người ta thấy ánh sáng đỏ từ ô cửa sổ đỉnh tháp.

Kaien không nói gì. Cậu rút ra ba mảnh khóa đã có. Khi cậu đến gần chân tháp, các mảnh bắt đầu rung nhẹ, phát ra âm thanh lạch cạch như đang gọi bạn đồng loại.

– Mảnh thứ tư chắc chắn ở đó. Chúng ta không có lựa chọn.


Leo tháp – Gió, đá và trí nhớ rạn vỡ

Bên trong tháp, cầu thang xoắn ốc mòn vẹt dẫn họ lên từng tầng, từng tầng một. Mỗi bậc bước lên là một lần gió lùa xuyên đá. Những bức tường rêu phủ kín, có những đoạn khắc chữ cổ:

“Nơi linh hồn cũ ngủ yên, đừng đánh thức nếu không muốn thấy chính mình trong bóng tối.”

– Tầng 3 đến tầng 6 là phòng nghiên cứu sinh học. – Lyra nói, giọng nghẹn khi họ dừng chân nghỉ. – Vệ Tàng từng thử kết nối ký ức vào cơ thể người ở đây.

Kaien nhắm mắt một lúc. Trong đầu, những hình ảnh chập chờn trồi lên – mảnh ký ức không thuộc về mình: một đứa trẻ, một cỗ máy, tiếng la hét, và kim tiêm cắm sâu vào tủy sống.

– Có gì đó trong tôi… nhớ nơi này. – Cậu thì thầm.

Lyra nhìn cậu, nhưng chưa kịp hỏi thì…


Tiếng động phía trên – Và kẻ canh giữ tháp

Một tiếng loảng xoảng vang vọng từ tầng trên. Tiếng kim loại kéo lê đá. Một thứ gì đó đang di chuyển – nặng nề, không đều.

Ryn vội đặt tay lên cò súng, mắt nheo lại.

– Có người. Không… không phải người nữa.

Tiếng gió rít lên dữ dội như báo hiệu. Họ leo tiếp. Bậc thang cuối cùng dẫn lên tầng chóp – một phòng tròn bao quanh bởi cửa kính vỡ, sàn lát kim loại, và một người đàn ông ngồi quay lưng lại, áo choàng rách nát, tay cầm một quả cầu thủy tinh lấp lánh ánh đỏ.

– Chúng tôi không đến để chiến đấu. – Kaien lên tiếng.

Người đó không phản hồi.

Ryn nhắm súng.

– Đừng. – Kaien ngăn lại.

Cậu bước tới chậm rãi.

– Ông là…?

Người kia quay lại.

Đó không còn là một con người. Gương mặt ông ta nửa da nửa kim loại, một bên mắt là ống kính quét sáng nhè nhẹ. Trên trán khắc ký hiệu giống hệt của Kaien.

– Ta… là Vệ nhân số 03. Người cuối cùng còn tồn tại. Được lệnh… giữ mảnh khóa… khỏi tay nhân loại.

Giọng ông ta nghèn nghẹt như máy móc bị han rỉ. Nhưng ánh mắt – phần người còn sót lại – đầy nỗi buồn và cô đơn.

– Chúng tôi cần nó để ngăn chiến tranh. – Lyra nói.

– Ta từng tin vào điều đó. Nhưng rồi… ta thấy con người không bao giờ biết dừng.

Kaien đặt tay lên ngực.

– Tôi là người mang dấu ấn. Tôi không muốn dùng vũ khí. Tôi chỉ muốn biết… vì sao tôi được tạo ra.

Vệ nhân 03 nhìn cậu hồi lâu. Rồi từ từ mở quả cầu, lấy ra mảnh khóa thứ tư, đưa bằng hai tay.

– Hãy tìm mảnh cuối cùng… nơi ký ức sinh ra. Nhưng hãy nhớ… vũ khí này không chọn người mạnh nhất. Nó chọn người đau nhất.

Rồi ông ta bước lùi vào bóng tối, mở cửa sau lưng – và gieo mình xuống vực.

Không ai ngăn kịp.


Trở về căn cứ – Đêm lạnh không ánh trăng

Kaien ngồi bên bàn đá, nhìn bốn mảnh khóa đã ghép thành phần lớn vòng tròn năng lượng. Chỉ còn mảnh cuối – mảnh giữ vị trí trung tâm.

– "Nơi ký ức sinh ra"? – Lyra lặp lại.

Kaien nhìn vào ngọn lửa.

– Đó là… trại giam 17.

Lyra khựng lại.

Ryn ngẩng lên.

– Cậu muốn quay lại nơi đó?

– Không muốn. Nhưng phải. – Kaien đáp. – Tôi không thể nhớ hết quá khứ… trừ khi quay về nơi nó bị đánh cắp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!